Chương 504: Kiến lười (2)
Chương 504: Kiến lười (2)Chương 504: Kiến lười (2)
Kiến lười (2)
Nhưng Aristoteles và một số ít khác không giống như vậy.
"Đã chậm..."
Lúc Aristoteles nói chuyện, sợi tóc xoăn màu đen đột nhiên biến thành một đầu tóc vàng tung bay, giống như mặt trời chiếu sáng đêm tối.
Trái tim Valhein nặng nề rung động, giống như bị một bàn tay khổng lồ bóp chặt nhưng chớp mắt đã biến mất.
Cũng không nghe thấy Aristoteles niệm thần chú, tay trái giống như đang đo đạc gì đó, sau đó ở giữa không trung vẽ một cái, mở ra một cổng dịch chuyển màu xanh đậm cao một thước.
Cùng lúc đó, tay phải đưa vào trong hư không lấy ra một quả bóng ánh sáng trắng tinh lớn bằng nắm tay.
“Tạm biệt."
Aristoteles tiện tay ném quả cầu ánh sáng kia vào trong cổng dịch chuyển.
Nháy mắt sau đó, quả cầu ánh sáng màu trắng xuất hiện ở vị trí trước mặt lão ma pháp Sư năm mươi mét, quả cầu ánh sáng nháy mắt chia ra làm mười.
Âm ầm ầm...
Mỗi quả cầu ánh sáng phun ra tia sáng trắng dài trăm mét, tia sáng dài mảnh giống như lưỡi kiếm.
Sau đó tia sáng trắng kia giống như loạn kiếm cấp tốc quét tới chỗ lão ma pháp sư, phát ra tiếng nổ vang dội.
Chỉ chớp mắt, khắp bâu trời là tia sáng trắng tán loạn.
Giống như vô số ngọn đèn sáng ngời với nhau lắc lư dao động trong đêm đen.
Trên người lão ma pháp sư xuất hiện sức mạnh phòng ngự chỉ chít rậm rạp, tia sáng trắng rơi vào người hắn, tiếng nổ vang dội, ánh sáng ma pháp lấp lánh.
Gần hai giây sau, tất cả sức mạnh phòng ngự tán loạn, lão ma pháp sư hét thảm một tiếng, tia sáng trắng chi chít rơi lên người.
Trong chớp mắt, cơ thể hắn bị cắt thành vô số khối, tia sáng trắng tiếp tục quét tới quét lui.
Cuối cùng mười quả cầu ánh sáng kia bốc hơi máu thịt toàn thân hắn, chỉ còn lại chút ma pháp khí bị hỏng lốp bốp rơi xuống đất. Aristoteles nhàn nhã vung tay lên, xua tan đi quả cầu ánh sáng và vô số tia sáng trắng nơi xa.
Valhein nhận ra ma pháp tự sáng chế trong truyền thuyết của Aristoteles.
Mười lưỡi kiếm.
Ma pháp này đã từng chém chết ma thú Truyền Kỳ.
"Bây giờ có thể nói cho ta biết kiến lười là gì chưa?" Aristoteles chậm rãi hạ thấp xuống, cuối cùng giống như tư thế ngồi chồm hổm ở dưới đất xem kiến mà ngồi xổm trên cao hai mét, đôi mắt sâu thẳm mang theo ý cười nhưng trong mắt vẫn luôn có làn sương mù xám tro dày đặc.
Tóc của hắn chậm rãi phai màu, cuối cùng từ màu vàng biến về màu đen.
"Ngươi đi theo ta bao lâu rồi?" Valhein hỏi.
"Ta ở trên thuyền Hải Long."
"Giúp ta xử lý rất nhiêu kẻ đuổi giết?" Valhein hỏi.
"Ta chỉ xử lý đám tạp binh thôi, Alcides mới là chủ lực. Không thể không nói vận may của ngươi tốt thật, đã sắp đuổi kịp ta rồi." Aristoteles nói.
"Ngươi biết Alcides?"
"Gặp vài lần."
"Hắn có tên khác không?”
"Ta cảm thấy ngươi đang thẩm vấn tội phạm, bạn học Valhein. Xin hãy gọi ta là thây Aristoteles." Aristoteles hơi nhếch khóe môi, gương mặt tuấn tú tăng thêm một tia thân thiện.
Valhein nhún vai nói: "Nghĩ tới khi ăn cơm hay đi vệ sinh đều bị ngươi nhìn chằm chằm, ta có chút không biết nên làm sao để giao lưu với ngươi."
"Ta không có biến thái như vậy." Aristoteles trợn trắng mắt lườm Valhein, nhưng dáng vẻ thì vẫn tươi cười như cũ.
"Cám ơn." Valhein chăm chú chào hỏi.
Aristoteles giơ tay lên nói: "Không cần cám ơn, dù sao cũng đều là đám lão âm... khụ khụ, dù sao cũng là bọn họ ép ta tới. Sở dĩ ta muốn tới là vì muốn tìm cơ hội để ngươi nói chuyện kiến lười."
"Đến giờ ngươi vẫn chưa phát hiện cái gì là kiến lười à?" Valhein hỏi.
"Gần đây bận quá, quan sát bị đứt ngang." Aristoteles bất đắc dĩ nói.
Valhein suy nghĩ một chút nói: "Ta nói hai điểm."
"Nói đi." Hai mắt Aristoteles lóe ra tia sáng, giống như đứa bé tò mò nhìn chằm chằm Valhein.
"Điểm thứ nhất, ngươi có biết phương pháp giao lưu của con kiến không?"
Aristoteles lắc đầu.
"Khi còn bé ta thường tới cảng Lion chơi đùa, có một thời gian đặc biệt thích xem con kiến, nổi lên hứng thú với kiến, sau đó ở bên ngoài ổ kiến xây một tòa mê cung rồi đặt thức ăn ở những vị trí khác nhau. Vì thế chuyện thú vị đã xảy ra."
"Lúc đầu đám kiến sẽ chạy hỗn loạn cả lên, sau khi phát hiện thức ăn thì đám kiến bắt đầu tập trung lại, nhưng chuyện thú vị là con kiến không phải lập tức tụ lại tìm thức ăn. Chúng nó không thể nói như chúng ta, không thể chuẩn xác tìm ra con đường chính xác tiến tới chỗ có thức ăn."
"Nhóm kiến chậm rãi tập trung lại, cuối cùng phần lớn con kiến đi trên tuyến đường ngắn nhất vận chuyển thức ăn, rất khác với tuyến đường của con kiến phát hiện đầu tiên."
"Quá trình nghiên cứu cụ thể ta không nói, bởi vì cần một khoảng thời gian rất lâu mới có thể nói rõ. Ta muốn nói là ta nghi ngờ là trong quá trình di chuyển con kiến đã để lại một thứ gì đó, đại khái giống như một loại mùi, ta không rõ đó là gì, chỉ có thể miễn cưỡng gọi là pheromone.'
"Phần lớn con kiến sẽ đi theo con đường có pheromone đặc biệt nông đậm, bởi vì pheromone càng nông càng chứng minh con đường này có con kiến tới lui càng nhiều, càng có khả năng có thức ăn. Có điều loại pheromone này chẳng mấy chốc sẽ biến mất. Nói cách khác, nếu như không có thức ăn thì con kiến sẽ đi nơi khác, như vậy pheromone trên con đường này sẽ ngày càng ít đi, con kiến cũng không đi con đường này nữa."
Aristoteles hiểu ra, nói: "Suy đoán của ngươi rất tốt, đây đúng là cách con kiến tìm thức ăn.