Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 504 - Chương 505: Aristoteles

Chương 505: Aristoteles Chương 505: AristotelesChương 505: Aristoteles

Aristoteles

"Điểm thứ hai chính là, không quản là con đường có pheromone nồng đậm cỡ nào, cho dù nơi đó vĩnh viễn có thức ăn, cho dù con kiến vừa ra khỏi tổ là có thể vận chuyển thức ăn thì vẫn luôn có vài con kiến lười tựa hồ không làm gì, cứ lắc lư chạy tán loạn khắp nơi, sống chết không chịu đi con đường chính xác kia."

Ánh mắt Aristoteles lần thứ hai sáng ngời.

"Ta mơ hồ cảm nhận được gì đó." Aristoteles nói.

Valhein mỉm cười nói: "Lần sau, ngươi tìm một tổ kiến nhỏ, sử dụng ma pháp làm dấu hiệu từng con kiến lười, sau đó bắt hết toàn bộ những con kiến cần cù kia lại, ngươi nhất định sẽ phát hiện biến hóa kỳ diệu."

"Sau đó thì sao?" Aristoteles hỏi.

"Hoặc là ngươi tự tìm ra kết quả, hoặc là lần sau ngươi lại cứu ta lần nữa rồi ta sẽ trả lời ngươi.' Valhein nói.

Aristoteles cúi đầu, vừa suy nghĩ vừa nhỏ giọng nói: "Ta có thể ném ngươi xuống biển sau đó giúp ngươi...

"A... Thầy Aristoteles!" Valhein lớn tiếng kéo dài giọng.

Aristoteles ngẩng đầu, mỉm cười.

"Lần sau chúng ta sẽ bàn về chuyện kiến lười này."

Valhein hỏi: "Snore và Alcides hiện giờ thế nào?”

"Ngươi không cân lo lắng cho Alcides, chỉ cần hắn không muốn chết thì sẽ không có ai có thể giết được hắn. Về phần Snore... cũng không chết được, có điều khoảng thời gian gần đây sẽ khá khổ." Aristoteles nói.

"Bọn họ đi đâu?”

Aristoteles nhìn về phía thị trấn Đá Đỏ.

"Vẫn còn ở bên trong, có điều, muốn sụp rồi."

Âm ầm...

Mặt đất chấn động, phòng ốc lay động, Valhein và dì Tabitha đều đứng không vững, nắm lấy tay nhau đứng chung một chỗ.

Valhein và dì Tabitha nhìn nhau, sau đó cùng nhìn sang Aristoteles.

Aristoteles vẫn ngồi xổm giữa không trung, túng lúng gãi gãi mái tóc rối bời, nói: "Ta chỉ đoán thôi, không ngờ lại ứng nghiệm nhanh như vậy. Có điều chỉ sụp đổ con đường chiến trường ma quỷ thôi, cũng chính là nơi các ngươi đi hôm qua, sẽ không ảnh hưởng tới thị trấn Đá Đỏ."

"Ma pháp sư ở bên trong thì sao?" Valhein hỏi.

Aristoteles nhìn vê phía Miletus, cười nói: "Đánh nhau với kẻ đuổi giết ngươi, lưỡng bại câu thương.

"Rốt cuộc có bao nhiêu người đuổi giết ta?" Trong mắt Valhein lộ ra sự lo lắng.

"Trong lòng ngươi không tự tính toán à?" Aristoteles nửa đùa nửa thật giêu cợt nói.

"Quên đi, không lo lắng chuyện này, dù sao thì cũng không tính được. Nơi đó sụp rồi, Alcides và Snore sẽ an toàn chứ?" Valhein hỏi.

"Sở dĩ nơi ấy bị sụp là vì Alcides đánh tan khe nứt vị diện, chạy vào Địa Ngục. Cũng không biết bọn họ tới tâng Địa Ngục nào, nhóm lãnh chúa Địa Ngục đáng thương..." Aristoteles thế mà lại tỏ ra đồng cảm.

Valhein gật đầu, nếu Aristoteles đã nói như vậy thì chứng tỏ là hai người kia sẽ không có chuyện gì.

Dì Tabitha dịu dàng nói: "Lúc đó hẳn là Alcides đã phát hiện được gì đó nên mới đuổi theo. Ngươi không cần phải lo lắng cho hai người đó, bọn họ sẽ không có chuyện gì đâu."

"Vâng." Valhein ngẩng đầu nhìn về phía Aristoteles: "Học viện rốt cuộc sắp xếp thế nào? Sẽ không thật sự để ta ở Miletus chờ chứ?”

Aristoteles nhìn lướt qua dì Tabitha, sau đó nói với Valhein: “Lúc đi học viện đã ra lệnh, bảo ta ngày mai đưa ngươi tới Sparta."

"Hả? Một ma pháp sư như ta tới Sparta? Đám lão âm kia... nghĩ thế nào vậy?" Valhein nghi hoặc khó hiểu.

"Cả bốn người bọn ta đều tới Sparta." Aristoteles lộ ra vẻ hoài niệm.

"Cảm giác thế nào?”

"Ta thì cũng được, ba người kia thì khá thảm..." Aristoteles lắc đầu thở dài, thế nhưng ở sâu trong mắt tựa hồ có tia sáng hả hê chợt lóe.

"Đưa ta tới Sparta vì muốn rèn luyện à?" Valhein hỏi.

"Không, là vì Sparta đồng ý, một khi Mardonius chuẩn bị tiến vào đồng bằng Marathon, bọn họ sẽ phái ra một chi đội xuất chiến." Aristoteles mỉm cười.

Valhein hiểu ra nói: "Ta hiểu rồi. Phương pháp kết thúc lưu đày rất ít, dễ nhất trong số đó có hai cái, nhận được thần dụ đặc xá hoặc là lập đủ chiến công. Nhận được thần dụ đặc xá thì đừng nghĩ tới, quá khó. Nhưng tiền đề để lập chiến công là tiến vào quân đội Athens, thực hiển nhiên nhóm quý tộc kia sẽ không cho ta bất cứ cơ hội nào. Vì thế các ngươi liền muốn ta tham gia quân đoàn ở các thành bang khác, tham gia chỉ huy cuộc chiến. Đến khi đó, chỉ cần tích lũy được đầy đủ quân công, nhóm quý tộc kia sẽ không có cách nào bắt ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta trở vê Athens."

"Đúng vậy. Có điều núi Chiến Thần còn bịa thêm một tội danh bêu xấu ngươi, nói ngươi giết một quý tộc tên Cammonra ở trấn Grey River."

"Vậy ta còn vê được không?"

"Thầy Thucydides đã tự mình tới núi Chiến Thần, tìm được quý tộc truyền lệnh, yêu cầu giao ra chứng cứ, bọn họ không giao ra được, kết quả thầy Thucydides chửi âm lên, âm thanh truyền khắp toàn thành, cuối cùng núi Chiến Thần xám xịt thu hồi mệnh lệnh, không phát lệnh truy nã ngươi nữa." Aristoteles nói rồi cười rộ lên.

"Sau này có cơ hội thì nhất định phải cám ơn bậc thây Thucydides... không đúng, hắn chính là lão âm... kia." Valhein hừ lạnh một tiếng.

Aristoteles nói tiếp: "Ngươi nghỉ ngơi một đêm đi, ngày mai ta sẽ tới đón ngươi."

"Dùng xe ngựa ma pháp hay là thuyên?”

'Xe ngựa ma pháp.'

Valhein gãi đầu nói: "Đêm nay ta sẽ chuẩn bị một chút."

"Sáng mai gặp." Aristoteles nói xong thì chợt biến mất.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra chuyện ngươi thông qua Sparta để quay về Athens đâu.' Dì Tabitha nói.

"Ta biết ngài sẽ không. Ánh trăng rất đẹp, chúng ta vừa đi vừa trò chuyện đi." Valhein nói.

Hai người vừa vòng quanh thị trấn vừa trò chuyện, nói rất nhiều chuyện.
Bình Luận (0)
Comment