Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 720 - Chương 721: Rừng Rậm (2)

Chương 721: Rừng rậm (2) Chương 721: Rừng rậm (2)Chương 721: Rừng rậm (2)

Themistocles trâm tư vài giây:

"Không thành vấn đề, ta có thể đồng ý. Nhưng cần nhớ kỹ, bất kỳ người nào được chọn lựa chiến lợi phẩm đầu tiên đều sẽ đối mặt kẻ địch đếm không xuể."

"Ta mà sợ có nhiều kẻ địch?" Valhein mỉm cười hỏi ngược lại.

"Ha ha, làm khá lắm. Đáng tiếc vẫn quá mềm lòng, nếu là ta, nhất định sẽ nghĩ biện pháp giải quyết bạn học quý tộc đó trước tiên trong cuộc thi Hắc Thiết. À, cuộc chiến Marathon không trọng yếu, quan trọng là có hứng thú viết cho ta một vở kịch 'Themistocles bị trói không?”

Valhein cố nén không trợn trắng tròng mắt lên:

"Ta nếu nhớ không lầm, có bộ kịch cực kỳ nổi tiếng tên là 'Prometheus bị trói."

Themistocles nói:

"Có sao đâu. Prometheus là kẻ phản nghịch trong Thần Linh, cứu loài người, vậy ta có thể làm kẻ phản nghịch trong loài người, cũng cứu loài người. Sức mạnh của ta không bằng Thân Linh Titan Prometheus, nhưng ta yêu loài người, công lao với Athens của ta hoàn toàn không kém hơn hắn. Ngay cả Sisyphus ẻo lả đó còn cho rằng bản thân không kém hơn Thần Linh, sao ta thua hắn được!"

"Phét lác như thế không sợ bị sét đánh sao?" Valhein cẩn thận dè dặt hỏi.

"So với bị sét đánh thì càng sợ ta đánh luôn sét." Themistocles vẻ mặt hoàn toàn không quan tâm.

Valhein ánh mắt sáng ngời, trong lòng thâm khen, quả nhiên là chiến sĩ Truyền Kỳ, cái gọi là quái dị tách biệt chỉ là biểu tượng, điều khác với người thường là phương thức tư duy bê trong.

Valhein nói:

"Đã vậy thì chúng ta hãy chuẩn bị kế hoạch đánh chìm soái hạm Ba Tư."

Themistocles nói:

"Khá lắm, có phong phạm năm xưa của ta. Bơi qua mấy trăm chiếc thuyền rồi bơi bên dưới soái hạm thôi mà, ta cũng dám làm!

Valhein nhìn Themistocles, nhủ thâm có ngày ra đường gặp ma.

Valhein hỏi:

"Theo lý thuyết, người hầu ma pháp cũng có thể bị thật biến hình biến thành cá chứ?"

Eculid ngây ra một lúc, đồng tử nở to. Thật sự không phải con người!

"Quả nhiên gian trá đúng như trong tưởng tượng của ta." Themistocles lộ vẻ khen ngợi, trong giọng nói tràn ngập tán dương.

Themistocles lại hỏi:

"Nhưng đã xác định người hầu ma pháp cũng có được và huyết mạch nguyên tố thủy chưa?”

Eculid thở dài, nói: "Người hầu Thần Tích không giống nhau, người hầu Thần Tích quả thực có thể cộng hưởng tất cả huyết mạch và thiên phú với chủ nhân. Lúc trước Valhein lừa người khác nói hắn cộng hưởng huyết mạch của người hầu ma pháp, chỉ có đám trai gái khờ đó tin được, còn những ưm, những bậc thầy như chúng ta đều hiểu nguyên nhân."

Valhein ngước đầu nhìn nóc nhà:

"Trong phòng này có nhiều người không sợ sét đánh quá nhỉ."

Eculid lườm Valhein:

"Đúng rồi, ít nhất có ba người."

Themistocles rút về chân gác lên bàn trà, ngồi thẳng người, nói: "Chúng ta có thể làm thử, nếu người hầu ma pháp làm được thì có thể không cần vào sâu quá. Trận chiến này có thể thua, nhưng sinh mệnh càng trọng yếu."

Trong lòng Valhein dâng lên ấm áp, không hổ là đại tướng nổi tiếng đời sau, có ánh mắt.

Themistocles cười tủm tỉm nói:

"Dù chết cũng phải viết xong 'Themistocles bị trói' đã."

Valhein và Eculid cùng trợn trắng tròng mắt.

Valhein hỏi:

"Vậy bây giờ chúng ta đi đội tàu thử?"

Eculid nói:

"Đi, dùng xe ngựa ma pháp, tránh cho người khác nhìn thấy."

Ba người cưỡi xe ngựa ma pháp chạy ra cứ điểm, đáp xuống thuyền biển ma pháp của liên quân Hy Lạp.

Valhein quan sát thuyền biển ma pháp, phong cách phi thường quen thuộc, đây là tàu chiến ma pháp cỡ lớn do Học viện Plato chế tạo, tuy nhỏ hơn soái hạm Ba Tư một vòng nhưng cũng dài cỡ một trăm hai mươi mét, có thể nói là vật khổng lồ.

"Yên tâm, chiếc tàu chiến ma pháp này có năng lực ma pháp mạnh mẽ, trong khu vực biển 1000m xung quanh sẽ không bị ma pháp tra xét được, chúng ta ở đây làm cái gì đều sẽ không bị phát hiện, huống chỉ ở dưới biển, đi!" Themistocles mang theo Valhein và Eculid đi hướng đuôi thuyền.

Dọc đường đi, đám lính hải quân cười chào hỏi Themistocles, hoàn toàn không xem hắn là đại tướng hải quân Truyền Kỳ, ngược lại còn mỉa mai lông ngực của hắn.

Themistocles vừa đi vừa cười mắng, không đánh binh sĩ nào, sự hùng hổ lúc đánh quý tộc biến mất hết.

Ba người đi đến đuôi thuyền.

"Thử đi." Themistocles nói.

Valhein triệu hoán ra Vương Đại Chùy và Địa Ngạo Thiên.

"Ồ?" Themistocles và Eculid đều sửng sốt nhìn hai vật nhỏ không nhỏ chút nào.

Địa Ngạo Thiên đã là Thanh Đồng, Vương Đại Chùy thành công thăng cấp Bạch Ngân.

"Người hầu Kỳ Tích hình như mạnh hơn của Aristoteles một chút. Người hầu của Aristoteles chỉ có một con vượt cấp, người hầu Tập Sự thăng cấp Thanh Đồng, người hầu Hắc Thiết thăng cấp đều là vượt hai cấp."

Themistocles vuốt ve Hắc Ma Dương càng cao to vạm vỡ, không biết còn tưởng hắn mê vật dễ thương đang vuốt dê, người biết chuyện đều đoán được hắn đang so sánh lông ngực với lông cừu.

Hắc Ma Dương ngoan ngoãn đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.

Vương Đại Chùy nghiêng mắt nhìn thoáng qua Themistocles, cây búa giơ đến một nửa thì buông xuống.

"Cứ sờ thoải mái, không phải trả tiền."

Vương Đại Chùy leo xuống con dê, vênh váo đi tới đi lui trước mặt Valhein, khoe ra thân hình càng cao, cơ bắp càng cứng rắn, áo giáp càng hoa lệ, cuối cùng vịn vương miện trên đầu.

"Bớt khoe khoang!" Valhein một cước đá vào vào mông Vương Đại Chùy, tật xấu này học theo ai thế?
Bình Luận (0)
Comment