Chương 763: Mệt (2)
Chương 763: Mệt (2)Chương 763: Mệt (2)
Valhein suy nghĩ một chút nói: "Nguyên nhân thứ nhất là, người có thành tựu nhất định có chỗ ưu tú đáng giá học hỏi. Nguyên nhân thứ hai là, nếu như ta không phát hiện được chỗ ưu tú của hắn, nhất định không phải là hắn không có chỗ ưu tú, mà là ta đã bị người khác dẫn lạc lối, hoặc là đã bỏ sót, hoặc là kiêu ngạo mà ra. Như vậy lấy hai nguyên lý này làm cơ sở, ta gặp bất cứ người nào có thành tựu như Eculid cũng theo bản năng tìm hiểu điểm ưu tú của đối phương, phải khiêm tốn học tập."
Castor và Commodus có chút sửng sốt, sao trả lời giống lời bọn họ hỏi quá vậy.
"Thấy không, Valhein đã bước được một bước dài hơn Commodus, một bước dài như từ Marathon tới Athens vậy. Ừm... cứ cảm thấy ẩn phía sau lời này của Valhein là một đạo lý rất to lớn, làm ta rất xúc động, ta muốn suy ngẫm sâu hơn, mọi người đừng quấy rầy ta! Ta sẽ ghi chép vào sách ma pháp!"
Eculid hung ác nhìn một vòng mọi người, sau đó sử dụng ma pháp phong bếp chính mình, cắt đứt thế giới bên ngoài, lẳng lặng suy ngẫm, không ngừng viết viết vẽ vẽ trên sách ma pháp.
Valhein có chút sửng sốt, suy nghĩ một hồi lâu mới hiểu ra.
Chính mình đã bị tư duy mệnh đề hóa ảnh hưởng nên vận dụng chút da lông của mệnh đề hóa.
Mà mệnh đề hóa chính là cơ sở của Eudoxus và Aristoteles, do Eculid xác định trước.
Commodus suy ngẫm một chốc, nhịn không được nói: "Hình như ta đã hơi hiểu một chút. Câu trả lời của ta là nguyên nhân, mà câu trả lời của Valhein là nguyên nhân của nguyên nhân. Nguyên nhân của ta chỉ có thể trả lời cho câu làm sao học tập được Eculid, nhưng nguyên nhân của Valhein thì có thể trả lời làm sao để mình học tập được tất cả những người ưu tứ. Cái này chính là suy nghĩ của ma pháp sư sao? May mà ta chọn làm chiến sĩ, bằng không hiện giờ nhất định còn đang rầu rĩ vì chuyện thăng cấp lên ma pháp sư Hắc Thiết..."
"Thế giới có chiến sĩ để ta chọn lựa, đúng là quá may mắn." Trong lòng Castor tràn đầy biết ơn.
Tất cả nhóm chiến sĩ Sparta đều gật gù giống như gà mổ thóc.
Ma pháp sư đúng là không phải người!
Làm chiến sĩ đúng là quá hạnh phúc!
Valhein thâm nói trong lòng, coi như cũng được, không xem mình và Eculid thành người ngược ngạo.
"Chúng ta cách xa Eculid một chút, đừng để hắn ghi vào sổ đấy." Valhein nói. Người Sparta lập tức né sang một bên.
"Valhein, các ngươi như vậy, không cảm thấy mệt mỏi à?" Castor nghi hoặc, khó hiểu.
"Ngươi có món ăn nào yêu thích không?" Valhein cười hỏi.
“Ta thích ăn lươn nướng!"
"Lúc ngươi gặm từng ngụm từng ngụm lươn như thế, có cảm thấy mệt không?" Valhein hỏi.
"Không mệt." Trên mặt thiếu niên lộ ra ánh sáng hạnh phúc.
"Ngươi có yêu thích người con gái nào không? Con trai cũng được." Valhein mỉm cười nói.
"Có chút thích con gái, nhưng không thích đến như vậy." Gò má Castor nổi lên rặng mây đỏ nhạt.
"Vậy lúc ngươi nghĩ tới nàng ta, nhìn nàng ta, có cảm thấy mệt không?"
"Đương nhiên không mệt!"
"Bọn ta thích theo đuổi chân lý thế giới, bọn ta thích theo đuổi những thứ tôn tại vượt ra khỏi tâm mắt, bọn ta thích theo đuổi thế giới chỉ có thể chạm tới bằng tư tưởng, sở dĩ bọn ta không chỉ không cảm thấy mệt, hơn nữa mỗi khi cảm thấy tiến bộ đểu rất yêu thích, đều cảm thấy hạnh phúc, đều phải càng tán thành và khẳng định chính mình hơn nữa, sau đó sẽ tiếp tục theo đuổi, vĩnh viễn theo đuổi." Valhein mỉm cười nói.
Castor im lặng một lát, gật đầu nói: "Ta hiểu được, ta hỏi ngươi có mệt hay không bởi vì trong lòng ta cảm thấy chuyện này mình không làm được, vì thế cũng cho là mệt. Nếu như có một ngày ta cũng có thể giống như ngươi, có thể từ chuyện này thu hoạch được vui sướng thì ta căn bản sẽ không cảm thấy mệt, tự nhiên cũng không hỏi ngươi có mệt hay không.'
"Vui sướng còn chưa đủ, vui sướng quá nhỏ bé, muốn cảm thấy hạnh phúc nhưng lại muốn cảm nhận được khẳng định và tán thành, không phải người khác dành cho ngươi, là ngươi dành cho chính mình. Thật ra chính bản thân ngươi cũng có cảm giác này nhưng ngươi không tinh lọc ra. Ngươi từng có cảm giác như thế nhưng đã quên mất rồi." Valhein nói.
"Đúng vậy, ngươi nói rất đúng, ta đã cảm nhận qua rồi, lúc ta luyện tập kỹ thuật đánh nhau đã từng có cảm giác đó, chỉ là ta đã quên. Ngươi nói rất đúng, ta phải suy nghĩ thật kĩ về chuyện này..."
Castor nói được phân nửa thì đột nhiên sững sốt, quay đầu nhìn về phía Eculid, vừa nhìn về phía Commodus đang cầm giấy cói ngẩn người.
"Có thể cho ta chút giấy cói và bút than không? Ta quả nhiên phải nghe theo lời chị gái." Castor đỏ mặt nói. "Không thành vấn đề." Valhein từ không gian phế tích lấy ra hai cây bút than và một xấp giấy cói.
Castor cầm lấy bút than, suy nghĩ một chút thì nhận lấy bắt đầu viết.
"Ta phải tìm sự vui sướng chân chính, chuyện hạnh phúc chân chính, sau đó tự tán thành và khẳng định chính mình, phải làm, luôn làm! Ta muốn trở thành chiến sĩ Bán Thần, ta phải không ngừng luyện tập kỹ năng chiến đấu..."
Những chiến sĩ khác nhìn Castor, nhìn Commodus, nhìn Eculid, cuối cùng nhìn Valhein.
Người này là ma quỷ sao?
Thật sự có thể làm cho người ta học giỏi ma pháp?
Bầu không khí trong phòng khá lúng túng.
Valhein mở sách ra, ghi chép lại trọng điểm mới nấy, cuối cùng, vừa viết một nói.
"Không ghi chép sẽ không xảy ra. Không xảy ra sẽ không nghĩ lại. Quá khứ của chúng ta, phần lớn đều là quá khứ không có chút giá trị nào, không có chút quan hệ nào với chúng ta. Phần lớn cái gọi là kinh nghiệm, trải nghiệm, rèn luyện, cho dù khắc sâu vào trong trí nhớ nhưng nếu không nghĩ lại thì cũng chỉ là hư vô lừa mình dối người mà thôi. Đây chính là vì sao có vài cụ già tự xưng là đã trải qua nhấp nhô, chịu đủ cực khổ, luôn có thể nói ra một đống chuyện và đạo lý thật thật giả giả nhưng lại không có tiến bộ, cuối cùng cả đời chỉ sống trong u mê."