Chương 847: Có phải là người hay không? (2)
Chương 847: Có phải là người hay không? (2)Chương 847: Có phải là người hay không? (2)
'ValheinI'
"ValheinI"
"Valhein!"
Cả trăm vạn người gào to tên Valhein, cổ vũ hắn.
Một trăm mét đầu tiên là đất bằng, Valhein chạy với tốc độ cao.
Một trăm mét thứ hai là đất cát, Valhein vẫn giống như đang giẫm trên đất bằng.
Một trăm mét thứ ba là nước bùn, Valhein vẫn giống như đang giẫm trên đất bằng.
Một trăm mét thứ tư là mặt đất rải đá vụn, Valhein giãm chân trần bên trên hệt như giãẫm trên đất bằng.
Một trăm mét thứ năm là cồn cát cao mười mấy mét, Valhein vẫn giống như giẫm trên đất bằng, chỉ để lại vết dấu chân rất nhạt ở bên trên.
Không chỉ khán giả và tuyển thủ nhìn sững sờ, ngay cả trọng tài cũng sắp không cầm nổi roi rồi.
Này còn là người sao?
Người chủ trì cũng mờ mịt nói: "Ôi trời ơi! Chúng Thần trên cao, chẳng lẽ Valhein có thiên phú chạy trốn trên tất cả địa hình sao? Mấu chốt là căn bản không có thiên phú này! Cát trên đường cát rất cạn, hắn chạy nhanh cũng bình thường, nhưng đây là cồn cát, cả một bãi cái mịn cao như vậy dày như vậy mà mu bàn chân của hắn cũng không lún vào! Lẽ nào trên chân hắn có màng chân sao? Vết chân nhạt như thế, gió thổi qua một cái là mất."
Một trăm mét thứ sáu là mặt băng sáng lóng lánh.
Valhein rốt cuộc hơi giảm tốc độ, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Rất tốt, hắn vẫn còn là người.
Thế nhưng chỉ gần một giây sau, tất cả khán giả đã thay đổi suy nghĩ.
Bởi vì gân một giây sau, Valhein đi trên mặt băng ngày càng nhanh hơn! Cứ như giãm trên đất bằng vậy!
Lại không phải là người rồi!
Người chủ trì gào to: "Kẻ điên, hắn đúng là kẻ điên! Đổi lại là người khác dùng tốc độ này để chạy thì đã ngã lăn ra ngoài rồi, cần phải quay trở lại chạy từ đầu, hắn thì hay rồi, lại có thể vững vàng chạy như thế. Trước đó có thể nói hắn là con của cát, bây giờ có thể nói hắn là con của băng."
Tiếng hô của khán giả vang rần rần, thế nhưng cồn cát đã che đi tâm mắt của sáu mươi ba tuyển thủ còn lại.
Trong nháy mắt, sáu mươi ba tuyển thủ thậm chí muốn từ bỏ thi đấu, trực tiếp chạy tới chính giữa hoặc bên ngoài sân thi đấu, xem thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chủ yếu là muốn kiểm tra xem Valhein rốt cuộc có phải người hay không!
Không quản là cồn cát hay mặt băng, rõ ràng xa như thế nhưng người chủ trì lại nói Valhein đã chạy tới đó rồi.
Cái này không phải muốn ép tất cả tuyển thủ bỏ thi hay sao?
Không chỉ khán giả bình thường nghi hoặc, ngay cả người quen thuộc Valhein như Niedern, Paloma, Commodus, Eculid cũng thực mờ mịt.
Này cũng có thể là người sao?
Tiếp đó, Valhein bước dài tới một trăm mét thứ bảy, một ngọn núi băng bóng loáng.
Bất cứ tuyển thủ nào muốn vượt qua ngọn núi này đều cần phải dùng cả tay và chân, chậm rãi bước tới, nhưng Valhein thì cứ như chạy trên đất bằng, trực tiếp chạy lên.
Không hề giảm tốc độ, không hề trượt ngã, lòng bàn chân giống như có đinh vậy.
Cho nên rất nhiều khán giả nghiêng người nghiêng đầu, muốn xem thử xem dưới chân Valhein có thứ gì hay không.
Người chủ trì hưng phấn gào to: "Valhein! Ôi, Valhein! Hắn đúng là một cậu bé thần kỳ, thật sự là một cậu bé kỳ tích, lúc chạy trên núi băng trông như là con của băng vậy."
Một trăm mét thứ tám là ba ngọn núi nhỏ dốc gần tám mươi độ, chiều cao hơn hai mươi mét, không thể nhảy, chỉ có thể chạy.
Tất cả mọi người đều sẽ leo lên nhưng Valhein thì vẫn chạy bình thường, chạy lên rồi chạy xuống, thoải mái chạy qua ba ngọn núi nhỏ.
"Valhein, con của núi!" Người chủ trì đã không biết làm thế nào hình dung nữa rồi.
Một trăm mét thứ chín là một mảnh đầm lầy!
Đầm lầy này sâu tới ngang eol
Một màn làm tất cả mọi người hoảng sợ xuất hiện, bước đầu tiên Valhein bước lên đầm lầy thì không hề bị lún xuống, thẳng đến bước thứ hai mới lún xuống.
Nháy mắt Valhein tiến vào đầm thì cũng bị dính lực cản, tốc độ bị giảm đi.
Tất cả khán giả đang định nói thực thoải mái thì lại một lân nữa há to mồm.
Valhein chỉ giảm tốc độ trong nháy mắt tiến vào trong đầm lầy mà thôi, sau khi đã tiến vào thì hắn lại xông thẳng tới như ngựa hoang như trước đó, nước bùn trong đầm lầy giống như tự động né tránh hắn, lực cản cũng giảm bớt, vì thế tốc độ của hắn chỉ giảm đi rất ít.
Chỉ đã giảm chậm đi một chút nhưng vẫn nhanh hơn tuyển thủ chạy trên cát. Tất cả khán giả đều choáng váng cả rồi.
Thậm chí bao gồm cả một số ít người lớn tuổi, bọn họ từng tận mắt nhìn thấy trận thi đấu kỷ lục của Heracles ngày đó.
Thế nhưng Heracles cũng không khoa trương tới như vậy.
Người ta giãm vào đầm lầy thì cả người lảo đảo xiêu vẹo, không thể giữ được thăng bằng, cả người ngã nhào xuống, nhất định phải chậm rãi bước đi, giống như đang vặn vẹo vậy.
Nhưng Valhein chạy trong đầm lầy còn lẹ hơn chạy trong nước.
Người chủ trì hét lớn: "Nhìn thấy không? Mọi người thấy không? Bước đầu tiên Valhein căn bản không chìm vào đầm lầy, nói cách khác hắn phải có thiên phú di chuyển trong nước truyền thuyết, gặp nước không chìm! Có điều khi hắn bước lên đầm lầy thì nhớ ra thi đấu có quy tắc rất nghiêm ngặt, loại địa hình này nhất định phải giãm chân vào đầm lây bước đi, không thể đạp trên mặt mà đi, vì thế bước thứ hai của hắn mới giẫm vào trong đầm lầy. Con của đầm lầy, Val... hein!"
Tốc độ của Valhein quá nhanh, không đợi khán giả kịp phản ứng thì Valhein đã nhanh như chớp lao ra khỏi đầm lầy, đứng trước mặt một vách núi.
Điểm khởi đầu của một trăm mét thứ mười chính là một vách núi dốc thẳng đứng chín mươi độ, cao hai mươi mét.
Một vị trọng tài Thánh Vực đứng ở bên cạnh, sẵn sàng cứu người bất cứ lúc nào.
Lúc chạy trong đầm lầy Valhein đã chăm chú quan sát vách núi này, nhớ kỹ tất cả những điểm nhô ra lõm vào trên vách núi, sau đó tìm ra một con đường để leo lên núi.
Valhein lập tức khom lưng vốc bùn đắp lên bắp chân mình, hút khô hơi nước trên người, sau đó giống như một con vượn nhảy lên vách núi, tay chộp lấy những điểm nhô, chân đạp vào điểm lõm, nhanh chóng leo lên phía trên.