Chương 848: Đau khổ của người chủ trì
Chương 848: Đau khổ của người chủ trìChương 848: Đau khổ của người chủ trì
Dùng cả tay và chân cấp tốc leo lên, có vài chỗ còn hơn nhảy lên, dùng phương pháp khó tin leo lên trên.
"Này...
Khán giả toàn trường lần thứ hai mê man.
Này rốt cuộc là ma pháp sư hay chiến sĩ vậy?
Lựa chọn và phán đoán vị trí chính xác, lực giãm của chân và đầu ngón tay bấu rất mạnh mẽ, cứ thế giống như một làn khói, hệt như thằn lằn bò trên tường, cứ thế một lèo trèo lên đỉnh núi cao như bảy tầng lầu.
Chiến sĩ bình thường cho dù có được ma pháp leo trèo cũng không thể nào trèo nhanh đến vậy, cũng không dám chơi lớn tới vậy.
Lưng đeo vật nặng năm mươi ký từ trên không trung ngã xuống, lại còn không thể dùng thân lực ma lực, thật sự có thể ngã chết tươi.
Còn có vài khán giả lộ ra biểu cảm lo lắng, bởi vì dù sao cũng là vách núi cao hai mươi mét, vẫn luôn có một hướng mà người ta không thể nào nhìn thấy.
Valhein chống tay, chính thức trèo lên đỉnh.
Không có khán giả nào hoan hô.
Nguyên nhân là tất cả khán giả đều đang nghỉ ngờ, rốt cuộc hắn làm sao làm được?
Nguyên nhân là tất cả khán giả đều đang nghĩ một vấn đề rất quan trọng, Valhein rốt cuộc có phải người hay không?
"Con của leo núi, Valhein!" Người chủ trì lẩm bẩm.
Cũng bởi vì phía trên vách núi là một hành trình hình tròn một trăm mét, là một khu vực dung nham khủng khiếp!
Dung nham đỏ au chảy xuôi dưới chân, giống như một miệng núi lửa hình chữ nhật, phía trên dung nham có vài hòn đá đen nổi lơ lửng.
Lần này Valhein khác với trước đó, không ngốc nghếch xông thẳng tới mà quan sát thật kỹ từng hòn đá trên dung nham, quan sát đủ mười lăm giây mới cất bước đi tới.
Rất nhiều người nghi hoặc khó hiểu, không rõ vì sao Valhein lại làm như thế, suy nghĩ mười lăm giây cũng quá chậm rồi.
Một số ít quý tộc lộ ra biểu cảm vui vẻ, có nghĩa là Valhein sợ, hoặc là Valhein ngốc nghếch không có cách nào nhanh chóng băng qua nơi này.
Người chủ trì thở dài nói: "Nếu như trước kia chúng ta có thể nói Valhein dựa vào thiên phú biến thái, vậy bây giờ cần phải chỉnh lại một chút. Nếu như chỉ cần chạy qua khu vực dung nham một lần, có lẽ hắn chỉ cần suy nghĩ năm sáu giây mà thôi, thế nhưng hắn lại suy nghĩ tới mười lăm giây. Hắn đần độn hơn người khác nên phải nghĩ lâu hơn sao? Không, mà là hắn nhạy bén phát hiện hai chuyện. Khu vực dung nham rất nguy hiểm, so với những nơi khác nguy hiểm hơn nhiều, chỉ cần rơi vào trong dung nham thì cần phải cầu cứu hoặc sử dụng sức mạnh bị cấm dùng trong thi đầu để bảo vệ mình, cũng tức là thi đấu bị thất bại, vì thế hắn mới suy nghĩ lâu như thế."
"Điểm thứ hai, hắn phải chạy mười lân! Thay vì mỗi lần chạy tới nơi này đều phải suy nghĩ năm sáu giây, không bằng suy nghĩ một lần mười lăm giây, dùng thời gian dài để quan sát sâu hơn, kỹ càng hơn về khu vực dung nham này, ta khẳng định là chín lần tiếp theo hắn sẽ ngày càng nhanh hơn. Ở những lần cuối, có lẽ hắn không cần phải suy nghĩ nữa, trực tiếp bước lên là được! Nếu như có người không tin thì có thể đánh cược với ta, nếu ta thua, sau khi thi đấu kết thúc ta sẽ xin lỗi mọi người, nếu ngươi thua thì hãy quyên góp cho điện Thần Mặt Trời, không quản là bao nhiêu, cho dù chỉ là một đồng cú mèo."
Rất nhiều khán giả nghe thế thì thích thú, rất nhiêu người kêu la muốn đánh cược với người chủ trì.
Nhóm quý tộc Athens trước đó còn vui vẻ đã sa sâm mặt, không phục chờ đợi kết quả kế tiếp.
Trong quá trình người chủ trì nói chuyện, Valhein đã thuận lợi băng qua khu vực dung nham, hơn nữa tốc độ cũng giống như đi trên đất bằng, luôn có thể chuẩn xác tìm ra cục đá lơ lửng phù hợp, luôn có thể đạp lên cục đá bay tới trước khi giãm chân vào dung nham.
Đợi đến khi chạy tới cuối đoạn núi đá sông dung nham, Valhein nắm lấy dây leo, chân đạp vách núi, cố sức đạp một phát, cơ thể tung ra sau, đồng thời hai tay thoáng buông ra, theo sợi dây tuột xuống, khi chạm trở lại vách núi thì một lần nữa đạp mạnh tung người ra ngoài, sau vài lần như thế thì nhanh chóng trượt xuống dưới.
Góc độ này có vài phần khán giả bị che khuất tâm mắt.
Thế nhưng khán giả ở vị trí khách quý thì khác, bởi vì vị trí của bọn họ được thần lực bao phủ, có thể thấy được góc độ toàn trường, tâm mắt vĩnh viễn không bị che chắn, đây là sức mạnh thần kỳ chỉ xuất hiện ở giải thi đấu Olympic.
Mỗi chiến sĩ nhìn thấy kiểu leo xuống núi này đều lộ ra vẻ mặt khác thường, sao Valhein này khi thi đấu còn giống chiến sĩ hơn cả chiến sĩ thế kia?
Năng lực chạy việt dã và năng lực sinh tôn dã ngoại này ngay cả chiến sĩ cũng không thể nào sánh nổi.
Hắn làm sao rèn luyện được những kỹ thuật này, đúng là quá kỳ diệu.
Theo dây leo trượt xuống, Valhein nhìn thoáng qua một trăm mét thứ mười mội.
Phía trước chỉ là một mảng sương mù dày đặc, thế nhưng khóe miệng Valhein lại lộ ra nụ cười thật nhạt.
Người chủ trì cười nói: "Ta phát hiện khi nhìn thấy làn sương mù dày đặc kia Valhein đã mỉm cười, sau đó hắn lao vào bên trong. Rất nhiêu người không nhìn thấy được cảnh tượng trong làn sương mù nhưng ta có thể nhìn thấy. Trên con đường dày đặc sương mù kia có những tảng đá nhọn... không, hắn đã lao ra khỏi làn sương kia rồi mà ta vẫn còn chưa nói xong, bên trong sương mù có vũng nước lớn rất sâu, vũng bùn, mặt đất đóng băng, vòng xoáy cát lún, nói chung là phức tạp hơn những địa hình trước đó gấp mấy trăm lần, hơn nữa cũng rất dễ bị thương. Thế nhưng... ta nhìn thấy cái gì? Hắn thế mà lại dốc hết tốc lực lao ra ngoài. Có nghĩa là hắn có năng lực nhìn trong sương mùi Rốt cuộc là thiên phú gì đây? Mọi người thử đoán xem. Valhein này có một thân đầy bí ẩn."
Khán giả không thể nào phản bác được, người chủ trì còn chưa kịp giới thiệu chướng ngại địa hình xong thì Valhein đã lao ra ngoài rồi, này còn chơi gì nữa chứ?
Một trăm mét thứ mười hai là một khu rừng nhỏ.