Thế Giới Của Các Vị Thần (Bản Dịch)

Chương 881 - Chương 882: Chữ Ký Của Thân (3)

Chương 882: Chữ ký của Thân (3) Chương 882: Chữ ký của Thân (3)Chương 882: Chữ ký của Thân (3)

Mọi người chăm chú nhìn Aldrich.

Không ai tỏ ra hả hê, nhưng trong mắt hoặc mặt mỗi người đều có ít hoặc nhiều quái dị.

Aldrich không thích, nhưng Apollo thích!

Tay phải Aldrich từ trên bàn trượt xuống, hung hăng nhéo cái đùi phải đang không ngừng run lập cập của mình.

Tay trái cũng trượt từ trên bàn xuống, hung hăng nhéo cái đùi trái cũng đang run như thế.

Hô hấp của hắn làm người ta có cảm giác phổi của hắn bị thủng lỗ, giống như quần áo rách rưới bay phần phật trong gió rét.

Alamo tiếp tục cung kính cầm nhạc phổ, mỉm cười nhìn Aldrich hỏi: "Bậc thây Aldrich, trước đó ngài đã cho Valhein chín mươi lăm điểm, bây giờ thế nào?"

Ánh mắt tối âm u đột nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

"Ta kiên trì với cái nhìn của ta!" Hắn lớn tiếng nói.

Mọi người sửng sốt, lão già này điên rồi sao?

Aldrich nháy mắt khôi phục bình tĩnh, kiêu ngạo ngẩng đầu nói: "Giống như trước đó ta đã có nói, mỗi người chúng ta đều có cái nhìn khác nhau của mình, cũng nên thừa nhận kết quả không như ý. Cho nên ta vạch ra khuyết điểm của Valhein là bởi vì sự trung thành của ta dành cho âm nhạc, trung thành với Thần Âm Nhạc Apollo. Thế nhưng sau khi gạch chín mươi lăm điểm, ta đột nhiên nghĩ rằng vì sao mình lại cố chấp trước ma pháp, cố chấp với kỹ năng, cố chấp việc ký tên như vậy? Đối với âm nhạc mà nói, chuyện này có quan trọng không? Quan trọng, nhưng nó có quan trọng nhất hay không? Không!"

"Điểm quan trọng nhất của âm nhạc là gì? Là cái đẹp! Tình yêu của Valhein dành cho Paloma rất chân thành, rất nhiệt tình, vì thế rõ ràng hắn không hiểu về âm nhạc nhưng lại kích phát ra tình cảm sáng tác mãnh liệt, sáng tác ra nhạc phổ làm thế giới phải khiếp sợi Trước tiên nhân gian này phải tràn đầy yêu thương thì mới có thể sinh ra cái đẹp nhân gian. Ở trước mặt tình yêu và cái đẹp, những kỹ xảo kia còn quan trọng nữa không? Không quan trọng!"

"Vì thế ta bỏ đi chín mươi lăm điểm, chuyển thành chín mươi chín điểm! Sở dĩ không thể cho hắn điểm tối đa là vì sợ người trẻ tuổi này sẽ kiêu ngạo, cũng là sự kiên trì của ta dành cho âm nhạc! Ta tuyên bố, số điểm cuối cùng của ta là, chín mươi chín điểm! Ta nói xong rồi, xin mời vị giám khảo kế tiếp nhận xét, bạn cũ của ta, Milldscra, ngươi hãy nói cái nhìn của mình về nhạc khúc này đi."

Aldrich quay đầu nhìn sang ông cụ đang chuẩn bị lấy bảng sáp xuống ở bên cạnh. Milldscra mỉm cười, tay phải bất động trên bảng sáp, sau đó dùng ngôn ngữ tràn đầy tình cảm mãnh liệt và duyên dáng khen ngợi nhạc khúc này.

Lúc ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Milldscra, Aldrich lén lấy bảng sáp ở trước mặt xuống dưới bàn, sau đó gạch số 'chín mươi hai' đi, chỉnh thành chín mươi chín.

Không chỉ Aldrich, trong lúc Milldscra nhận xét, những vị giám khảo khác cũng đều sửa lại điểm của mình.

Cuối cùng Milldscra cũng không dựa theo lệ cũ giơ bảng sáp lên mà lớn tiếng nói: "Chín mươi chín điểm! Đây là số điểm cuối cùng của ta, lý do ta không thể cho trọn điểm rất đơn giản, Valhein còn kém một chút xíu nữa mới đạt tới mức hoàn mỹ, đây là sự kiên định dành cho âm nhạc của ta! Không thể vì Apollo vĩ đại cùng ký tên biên soạn với hắn mà cho hắn điểm tối đa được!"

Khán giả hiểu âm nhạc trợn trắng mắt, điểm tối đa của môn âm nhạc là một trăm, nhưng điểm cao nhất căn bản chỉ có chín mươi lăm mà thôi, trong lịch sử không có người nào đạt được chín mươi chín điểm cả.

"Ta đã nói xong rồi, xin mời vị giám khảo kế tiếp nhận xét, cũng là bạn cũ của ta, Binocheras." Milldscra quay đầu nhìn sang người kế tiếp.

Binocheras trực tiếp giơ bảng sáp vừa mới viết xong, mỉm cười nói: "Chín mươi chín điểm này không phải cho điểm kỹ năng của Valhein, mà là dành cho tình yêu và linh cảm của hắn. Chúng ta hiểu rõ rằng âm nhạc chỉ là một loại biểu đạt, mà yêu và thiện mới chính là bản chất..."

Milldscra lập tức đặt bảng sáp xuống bàn, sửa lại thành chín mươi chín điểm.

Sau đó hắn nhìn thoáng qua Aldrich đã sửa xong, hai người nhìn nhau rồi cùng đặt bảng sáp lên bàn.

Chín mươi chín và chín mươi chín.

Kế tiếp, những vị giám khảo khác lần lượt nhận xét, khi mỗi vị giám khảo mời người tiếp theo nhận xét đều thêm một câu là 'bạn cũ của ta.

Những người biết rõ nội tình ban giám khảo cũng hiểu được ý nghĩa của câu nói này.

Cuối cùng mười phần bảng sáp viết số chín mươi chín được đặt trên bàn.

Alamo liếc nhìn chằm chằm nhóm ban giám khảo, lộ ra nụ cười xán lạn, lớn tiếng nói: "Chúng ta hãy chúc mừng tuyển thủ duy nhất trong lịch sử giành được chín mươi chín điểm trong môn thi âm nhạc, quán quân mới của môn đàn hạc, người sáng tạo ra khuông nhạc và là đồng tác giả với Thân Linh, Val... hein!"

Toàn trường đứng dậy, tiếng vỗ tay đột nhiên vang lên như sấm rền.
Bình Luận (0)
Comment