Thế Giới Song Song - Thỉnh Khiếu Ngã Sơn Đại Vương

Chương 197

Đêm đó, dưới tác dụng của Cố Ninh, lại lần nữa tiến hóa ra hơn bốn mươi dị năng giả.

Căn cứ hiện tại có tổng cộng hơn 170 dị năng giả, nhưng con số này vẫn còn chưa đủ.

Cố Ninh mang theo Phương Pháp, Trình Minh, Hướng Hứa, cũng không kinh động thêm người nào, suốt đêm ra khỏi căn cứ. Phương Pháp, Trình Minh mang theo kính nhìn đêm, bản thân Hướng Hứa cùng Cố Ninh đã có năng lực nhìn đêm.

Thông qua Hướng Hứa dùng tinh thần lực thăm dò ra nơi nào có tang thi dày đặc nhất, dị năng dao động lớn nhất, bọn họ liền hướng tới chỗ đó, nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi thu hoạch nhiều nhất.

Chỉ riêng buổi tối hôm nay, Cố Ninh không hề keo kiệt dị năng, thao túng dây đằng múa may giống như một sinh vật còn sống, một đường thế như chẻ tre, phàm là tang thi tiến vào tầm mắt đều sẽ bị xỏ xuyên qua một cách không thương tiếc, đồng thời Trình Minh thao túng lưỡi dao gió chém đứt sọ tang thi thành từng khúc, tốc độ của Phương Pháp nhanh như gió, qua lại mấy lần liền thu thập tinh hạch vào trong túi. Bốn người phối hợp không chỉ nghiêm ti mật phùng (nghiêm ngặt không một kẽ hở) mà còn hoàn mỹ vô khuyết, đây là kinh nghiệm từ vô số lần phối hợp thực chiến mới bồi dưỡng ra sự ăn ý như vậy, chỉ cần một ánh mắt giao nhau là có thể ngầm hiểu, sau đó nhanh chóng phản ứng.

Lấy thực lực của bốn người bọn họ, trong một đêm không gió, suốt năm con phố tang thi, giết hơn 3000 tang thi, thu được hơn 60 viên tinh hạch tiến hóa hình, hơn 300 viên tinh hạch bổ sung, cộng thêm hai viên tinh hạch biến dị. Tiêu hao mười bốn viên tinh hạch bổ sung.

Dù có phóng nhãn ra toàn bộ thủ đô, cũng không có người có lá gan lớn cùng quyết đoán như bọn họ, càng không có người tạo ra được chiến tích huy hoàng như vậy.

Sáng sớm trở lại căn cứ, Trình Minh, Phương Pháp, Hướng Hứa đều đã mệt đến nằm liệt giường, trở lại phòng của mình vừa ngã đầu xuống liền ngủ.

Cố Ninh là tiêu hao nhiều nhất, một buổi tối vung đao vô số lần, lúc này cũng mệt mỏi không chịu được, không lãng phí thêm thời gian, Tam ca đã an bài người xong, cô ăn xong một viên tinh hạch biến dị liền trực tiếp ngã đầu xuống ngủ.

Mấy ngày sau đó, gió êm sóng lặng có chút quỷ dị.

Căn cứ thủ đô không có bất kỳ tin tức gì được truyền đến.

Cố Ninh sai Hạ Cùng đi một chuyến tới căn cứ số 1 tìm Trang Thần để hỏi thăm, Trang Thần lại tự mình tới.

Trang Thần trước hết nghe Cổ đạo trưởng nói xong tiền căn hậu quả, mới nói với bọn họ: “Chuyện này rất kỳ quái. Tôi quả thật nhận được tin tức một tiểu đội dị năng lúc đi ra ngoài săn giết tang thi đã chết hai người, chỉ là tin tức truyền đến lại không có nói là phát sinh xung đột với căn cứ Ốc đảo. Nếu người do mấy người giết, vậy vì sao bọn họ lại muốn áp tin tức xuống? Hai người đã chết kia có một người tôi không biết rõ, phỏng chừng không có chỗ dựa gì, nhưng một người khác lại là cháu gái của một lãnh đạo đảm nhiệm chức vị quan trọng trong căn cứ, người nhà của người kia từ trước đến nay có thù tất báo, hiện tại lại gió êm sóng lặng như vậy, thật sự có chút kỳ quái.”

Cổ đạo trưởng nói: “Có thể là những người cùng đi theo bọn họ sợ gánh trách nhiệm cho nên cố ý giấu diếm không báo hay không?”

“Không cần thiết, bọn họ cứ đem tất cả mọi chuyện đẩy hết lên người mọi người là được, hơn nữa cũng không phải tất cả bọn họ đều không có địa vị, một đội người này hầu như đều thuộc gia tộc có thế lực ở thủ đô, dù Cốc gia muốn giận chó đánh mèocũng không thể làm gì được bọn họ.” Trang Thần dừng một chút, vô cùng không đồng tình nói: “Một đám người này ở căn cứ thủ đô ỷ vào thế lực trong nhà mà quen thói hoành hành ngang ngược trong căn cứ, mọi người có thể gặp được cũng coi như mọi người xui xẻo.”

Trang Thần tiếp tục nói: “Lúc trước tôi không biết chuyện này có liên quan tới mọi người, nên cũng không chú ý tin tức ở phương diện này. Đợi sau khi tôi quay về căn cứ sẽ giúp mọi người hỏi thăm thử xem, nếu có tin tức gì thì tôi lại tới đây để thông báo cho mọi người.”

Tam ca cảm tạ nói: “Vậy cám ơn cô.”

Trang Thần lanh lẹ cười nói: “Tam ca không cần khách sáo với tôi. Về sau nếu căn cứ thủ đô hỗn loạn đến nổi không ở được nữa, thì hy vọng căn cứ Ốc đảo có thể thu lưu tôi.”

Tam ca cười ha ha nói: “Bất cứ lúc nào cổng lớn của căn cứ Ốc đảo sẽ luôn mở ra vì cô!”

“Cố Ninh, bồi tôi đi xuống dưới một chút đi. Hình như tôi cũng chưa chính thức tham quan hết căn cứ của bọn cô đâu.” Trang Thần nói với Cố Ninh.

“Được. Đi thôi.”

“Lúc trước cô nói với tôi rằng cô muốn kiến tạo căn cứ, tôi thật sự không ngờ cô sẽ thành lập nó tốt như vậy, thậm chí ở một phương diện nào đó mà nói thì căn cứ Ốc đảo còn muốn vượt qua cả căn cứ thủ đô.” Trang Thần được Cố Ninh mang theo, tùy ý đi lại ở căn cứ, đơn giản giới thiệu cho cô một chút về tiện ích cùng chế độ nào đó của căn cứ, làm cho Trang Thần không ngăn được việc cảm thán, lại nhịn không được mà thở dài, vừa buồn rầu lại vừa bất đắc dĩ nói: “Kỳ thật căn cứ thủ đô có được kho vũ khí cường đại nhất cả nước, cùng nhiều vật tư nhất, nhưng thế lực khắp nơi trong căn cứ thủ đô lại rắc rối khó gỡ, vì tranh đoạt tài nguyên mà ngầm đấu đá đến nổi máu chảy đầm đìa, rất nhiều thời điểm liền không đoái hoài đến sống chết của dân chúng. Căn cứ Ốc đảo của bọn cô hiện tại chính là chỗ tốt nhất, dù là thế hệ đời trước như Tam ca và Cổ đạo trưởng, hay những người trẻ tuổi đồng lứa giống như bọn cô, Phương Pháp và Trình Minh, đều vẫn còn giữ lại được lòng thương xót cùng bản chất thiện lương. Đối với bọn cô mà nói, ích lợi dường như không quan trọng gì cả, chỉ là đối với một vài người ở căn cứ thủ đô mà nói, thì bọn họ từ khi sinh ra đã bắt đầu học được cách tranh đoạt đồ vật như thế nào.”

Cố Ninh đồng tình sâu sắc, dù là đám người Tam ca cũng tốt, hay là Phương Pháp bọn họ cũng tốt, đều không hoàn toàn ham thích quyền lực, dưới tiền đề không phải hy sinh ích lợi của chính mình thì cũng rất vui lòng đi trợ giúp người khác, đây cũng là nguyên nhân khiến cô ngay từ đầu bằng lòng đi chung với bọn họ.

“Cô đã làm được rất tốt.” Cuối cùng Trang Thần nói: “Nói không chừng thật sự có một ngày tôi không ở nổi căn cứ thủ đô nữa, đến lúc đó tôi nhất định sẽ mang theo người nhà của tôi dọn đến đây. Nhớ để lại cho tôi một căn phòng tốt một chút.”

Cố Ninh cười: “Phòng ở trong căn cứ mặc cho cô lựa chọn.”

Trang Thần mở cửa lên xe, sau đó cười nói: “Đây chính là cô nói, về sau tôi muốn làm hàng xóm với cô!”

Cố Ninh giúp cô ấy đóng cửa xe lại, sau đó nói: “Đi đường cẩn thận.”

Trang Thần gật đầu: “Được rồi!”

Sau đó giẫm chân ga, nghênh ngang rời đi.

Hai ngày yên bình lại trôi qua.

Nhưng sự yên bình này lại làm người ta vô cùng bất an, phảng phất như đang ấp ủ một hồi âm mưu, có cảm giác như “sơn vũ dục lai, phong mãn lâu” (gió thổi mưa giông trước cơn bão).

Trang Thần không truyền tin tức đến, việc này dường như có nghĩa là cũng không có chuyện gì phát sinh, chỉ là Cố Ninh vẫn ẩn ẩn cảm giác được bất an, hai ngày này ngay cả buổi tối, cô cũng không hề đi ra ngoài, mà canh giữ ở căn cứ, tổng cảm thấy sẽ có chuyện gì phát sinh.

Hiện tại dị năng giả trong căn cứ đã đạt tới 300 người.

Nhóm dị năng giả mới tiến hóa đều đang khắc khổ học tập tại trường học dị năng, có giáo viên dạy dỗ để bọn họ quen thuộc với dị năng nên tốc độ càng ngày càng tăng nhanh không ít. Ngoại trừ giữ lại mấy viên tinh hạch hệ biến dị để dự phòng, thì Cố Ninh đều phân hết những tinh hạch hệ biến dị khác cho đám người Hướng Hứa, Trương Tiểu Bạch, Trình Minh, dùng để tiến hóa lượng dị năng chứa đựng.

Tuy không biết có thể phát sinh chuyện gì hay không, nhưng Cố Ninh đã có thói quen chuẩn bị tốt mọi chuyện.

Cô tranh thủ thời gian trở lại bên kia rồi gọi điện thoại cho Quý Cửu Trạch, nói hết tiền căn hậu quả.

Ý kiến của Quý Cửu Trạch là căn cứ thủ đô không có khả năng chỉ vì hai người mà sẽ khai chiến với căn cứ Ốc đảo, nhưng lại không thể đảm bảo người nhà có con gái chết kia sẽ không làm ra chuyện gì, Cố Ninh bọn họ hiện tại không có biện pháp khác, chỉ có thể chờ.

“Nhưng em cần phải cẩn thận.” Giọng nói của Quý Cửu Trạch từ bên kia điện thoại truyền tới: “Người nhà họ Cốc kia có thù tất báo, chuyện này tuyệt đối sẽ không cho qua như vậy.”

Cố Ninh nói: “Ừ, Trang Thần đã nhắc nhở em.”

Bên kia im lặng trong chốc lát, Cố Ninh nghe được một tiếng than nhẹ, Quý Cửu Trạch nói: “Ước gì anh có thể bên cạnh em.”

Cố Ninh nắm chặt di động, không tiếng động mà cười cười: “Anh vẫn luôn bên cạnh em.”

Lại đợi thêm hai ngày, Cố Ninh vẫn không buông lỏng cảnh giác.

Rốt cuộc, vào ban đêm ngày thứ ba, một tiếng nổ phịch vang lên! Ngay sau đó, là tiếng ầm rung trời vang lên liên tục thành một mảnh, vô số pháo hoa nổ tung trên căn cứ, vô cùng rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ căn cứ, cũng chiếu sáng khuôn mặt tràn đầy sợ hãi của mọi người, vô số người kinh hoảng bò dậy từ trên giường, đi ra bên ngoài, vô cùng sợ hãi nhìn pháo hoa nổ tung từng cái một ở phía trên căn cứ, cái này không thể nghi ngờ là một hình ảnh vô cùng mỹ lệ, nhưng cũng là một hình ảnh làm người ta tràn ngập sợ hãi.

“Rốt cuộc cũng tới.” Cố Ninh đi ra ngoài ngẩng đầu nhìn pháo hoa gần như chiếu sáng cả bầu trời, biểu tình vô cùng ngưng trọng. Tuy cô đã đoán trước, nhưng động tĩnh lần này lại vẫn làm cô hoảng sợ.

Hiện tại là rạng sáng 1 giờ, động tĩnh như vậy cũng đủ để hấp dẫn tất cả tang thi ở rất xa lại đây…… Không khó để tưởng tượng, không cần hai mươi phút, vây bên ngoài tường thành sẽ toàn là tang thi. Hiển nhiên mỗi người trong căn cứ đều biết được điểm này, khủng hoảng như cánh chim bay nhanh lan tràn trong đám người.

Tiếng trẻ con khóc nỉ non bị tiếng pháo hoa thật lớn át mất.

Giọng nói của Tam ca kiên định mà hồn hậu rống lên:

“Hướng Hứa! Làm chúng nó dừng lại!”

“Phương Pháp, thông tri cho tất cả dị năng giả đến đây để tập hợp!”

“Tiểu Bạch, cậu tới phòng điều khiển xem thử chuyện gì đã xảy ra? Vì sao người khác đưa pháo hoa đến nhà chúng ta mà chúng ta còn không biết!”

“Trình Minh, thông tri  cho tất cả đoàn trưởng nhanh chóng tập hợp đội ngũ chờ đợi mệnh lệnh!”

“Rõ!”

Mọi người đều lĩnh mệnh rời đi.

Lúc này, chỗ đài phát thanh truyền đến giọng nói của nữ phát thanh viên mà mỗi ngày mọi người trong căn cứ đều nghe thấy: “Mọi người trong căn cứ xin chú ý, mọi người xin chú ý! Căn cứ tuyên bố cảnh báo chiến đấu! Xin tất cả dân chúng bình thường lúc này còn ở bên ngoài trở lại phòng mình, khóa kỹ cửa sổ, cầm lấy vũ khí mà căn cứ đã phân cho mọi người, bảo vệ tốt người nhà của mình an toàn!”

Sau khi lặp lại ba lần, nữ phát thanh viên mới ngừng lại, tắt microphone đi sau đó đợi cô quay đầu lại thì Cố Ninh nói: “Được rồi. Cô cứ chờ ở chỗ này, tôi sẽ kêu hai người lại đây bảo hộ cô, chờ lát nữa có khả năng sẽ còn cần cô.”

Trên khuôn mặt bình tĩnh xinh đẹp của nữ phát thanh viên toát ra vài phần kiên định: “Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ!

Cố Ninh gật đầu với cô ấy một cái, sau đó xoay người rời khỏi chỗ đài phát thanh.

Nữ phát thanh viên đột nhiên đứng lên, nói với bóng dáng đơn bạc của Cố Ninh: “Bảo trọng!”

Cố Ninh không quay đầu lại, chỉ khẽ gật đầu, sau đó liền rời khỏi chỗ đài phát thanh.

Tiếng pháo hoa nổ mạnh rất nhanh liền ngừng lại, căn cứ lại đèn đuốc sáng trưng như cũ, tất cả đèn đường đều sáng lên.

Hướng Hứa vừa đi vừa nói: “Tất cả những pháo hoa đó đều ở bên ngoài tường vây, ít nhất có mấy chục cái.”

Cố Ninh hỏi: “Có phát hiện ai khả nghi hay không?”

Hướng hứa đáp: “Không có. Nhưng em bắt giữ được một cổ tinh thần lực.”

Cố Ninh gật đầu một cái tỏ vẻ đã biết, sau đó nói: “Em đi lên tường thành trước đi, theo dõi chặt chẽ hướng đi của tang thi.”

“Vâng!” Hướng Hứa nói xong liền mang theo người câm cùng Cố Ninh đường ai nấy đi, chạy về phía tường thành.

Trên đường đã không còn ai qua lại, tất cả người thường đều tuân theo lời phát thanh mà quay về phòng.

Trên đường đều là các đoàn binh lính cùng dị năng giả đi lại, bước đi vội vàng, thần sắc nghiêm túc.

Pháo hoa tuy đã tắt, nhưng tốn một chút thời gian, đủ để kinh động những con tang thi đang ngủ đông trong bóng đêm, nhưng chúng nó không cần bị pháo hoa hấp dẫn đến tường vây của căn cứ, là có thể đủ cho nhóm người trong căn cứ tản mát ra để bố trí trước khi chúng vọt tới bên này.

Bình Luận (0)
Comment