Có một ngày, tôi chợt nhận ra đã lâu rồi mình không nghĩ đến ánh trăng sáng vừa yêu vừa hận trong lòng.
Cảm giác tội lỗi dâng trào trong tôi.
Tôi đã phản bội tình yêu của mình.
Tất cả là tại Hạ Yến Nghiêu, cái tên yêu tinh ấy đã mê hoặc tôi.
Đúng lúc trái tim tôi bắt đầu chao đảo, ánh trăng sáng của tôi lại nhắn tin đến: "Vũ Vi, chúng ta có thể gặp nhau một lần được không?"
Tôi nhìn dòng tin nhắn ấy, ngẩn người rất lâu không trả lời.
Tôi và ánh trăng sáng của mình, Triệu Kiệt, đã thầm thương trộm nhớ nhau suốt ba năm trời.
Đó là mối tình đầu trong sáng nhất.
Những rung động đầu đời, những cảm xúc ngây ngô, tất cả đều là kỷ niệm của hai chúng tôi.
Thế nhưng cuối cùng, anh ta lại vì tiền mà phản bội tôi.
Làm sao tôi không đau lòng cho được?
Anh ta gửi cho tôi thông tin chuyến bay về nước.
Ngày đó, trùng hợp lại đúng là sinh nhật của Hạ Yến Nghiêu.
Lần chia tay ngày ấy quá đột ngột, để lại trong tôi biết bao nỗi day dứt.
Thậm chí anh ta còn không cho tôi một lời giải thích.
Tôi đã bần thần suốt mấy ngày.
Hạ Yến Nghiêu thấy vậy nhưng chẳng nói gì.
Tôi vừa áy náy với anh, vừa nghĩ: "Chỉ là một chú chim hoàng yến ham hư vinh thì có thể làm được gì chứ?"
Thời gian trôi qua nhanh chóng, ngày sinh nhật của Hạ Yến Nghiêu đã đến.
Sáng sớm, tôi ngồi trước bàn trang điểm, còn anh mặc bộ vest chỉnh tề, thắt cà vạt cẩn thận.
Anh nhìn tôi, cười nói: "Tối nay nhớ đến nhé, sinh nhật tôi có một bất ngờ dành cho em."
Tôi nhìn anh qua gương, lạnh nhạt "ừ" một tiếng.
Anh cúi xuống hôn nhẹ lên má tôi, ánh mắt qua gương đầy dịu dàng: "Bớt đọc mấy cuốn tiểu thuyết vớ vẩn đi, kẻo đầu óc lại bị làm hỏng."
Tôi lườm anh: "Nếu không nhờ đọc tiểu thuyết thì làm sao tôi tạo ra được hai cái cây hái ra tiền này?"