Mộ Dung Ngôn thấy dáng vẻ kích động của tôi, lại bật cười, cô ấy nói với tôi: “Đồ đàn ông thối, anh lo lắng cái gì chứ? Một khi tôi bị hồn phi phách tán, chẳng phải mối âm hồn này sẽ được giải trừ rồi sao? Có thể nó sẽ gây ra một số tổn hại cho anh, nhưng anh vẫn có thể sống tiếp mà!” Mộ Dung Ngôn bĩu môi, bình tĩnh nói.
Nghe cô ấy nói thế, trong lòng tôi càng thêm nóng vội.
Tôi nói: “Không được, tôi không thể để cô chết, cũng không muốn cô chết. Bởi vì…”
Nói đến đây, tôi đột nhiên không nói được thêm nữa.
Vẻ mặt Mộ Dung Ngôn bỗng cứng đờ lại, con người vô thức giãn ra, “Vì sao chứ?”
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nhìn thẳng vào Mộ Dung Ngôn.
Cô gái này vẫn xinh đẹp như thế, vẫn làm người ta rung động như thế.
Tuy rằng tính tình có hơi thất thường, nhưng không biết tại sao, tôi lại thích cô ấy đến vậy.
Tôi không muốn đánh mất cô ấy, càng không muốn cô ấy chết, cũng không muốn cô ấy phải hồn phi phách tán.
Tôi há miệng thở dốc, không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Mà Mộ Dung Ngôn, chỉ mở to hai mắt nhìn tôi.
Lúc này, cô ấy nhìn tôi không chớp mắt, trong ánh mắt kia còn phảng phất mấy phần mong chờ.
Tôi cảm thấy lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi, những lời tiếp theo dường như rất khó nói ra.
Thời gian dường như đang dừng lại, bốn phía đều trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Trong mắt chúng tôi chỉ còn lại hình bóng của đối phương.
Phải rất lâu sau, tôi mới bình có thể bình tĩnh lại đựng, quyết tâm tỏ rõ lòng mình cho Mộ Dung Ngôn biết.
Tôi muốn nói rõ cho cô ấy biết, tuy rằng hai chúng tôi đều bất đắc dĩ mới phải kết mối duyên âm này.
Nhưng trong khoảng thời gian hai năm này, tôi đã thực sự yêu cô ấy.
Cho dù Mộ Dung Ngôn là nữ quỷ đi chăng nữa, tôi cũng nguyện lòng ở bên bầu bạn với cô ấy.
Sau khi trong đầu xuất hiện ý nghĩ này, tôi đột nhiên mở miệng nói: “Bởi vì, bởi vì anh đã yêu em!”
Tôi nói không nhanh, giọng nói còn rất trầm.
Lời này xuất phát từ tận trái tim tôi, là suy nghĩ nằm sâu trong lòng tôi.
Vừa nói ra lời này xong, Mộ Dung Ngôn đã đứng trước mặt tôi.
Biểu cảm kia rõ ràng là đã rung động, còn xen lẫn một chút ngượng ngùng.
Người cô ấy hình như run lên một chút, sau đó, cô ấy còn vô thức quay đầu đi.
“Anh, anh nói bậy cái gì đó! Tôi, tôi chính là quỷ đấy!”
Mộ Dung Ngôn nhìn sang nơi khác, giờ phút này lại chẳng dám đối mặt với tôi.
Nhưng mà, từ trong giọng nói và biểu cảm của cô ấy, tôi lại cảm nhận được một tia hoảng loạn.
Tôi không có do dự, căn bản là không đợi được Mộ Dung Ngôn phản ứng lại.
Tôi thình lình giang hay tay ra, ôm cô ấy vào lòng.
Mộ Dung Ngôn hoảng sợ như nai con, miệng còn kêu “a” một tiếng.
Đồng thời, cô ấy muốn giãy giụa.
Nhưng lại chợt phát hiện ra, lúc này, sức của tôi bỗng mạnh lên bất thường, ôm cô ấy rất chặt.
Trong hơi thở của Mộ Dung Ngôn có xen lẫn cả hương hoa lan nhàn nhạt.
Tôi càng trở nên kích động hơn, ôm Mộ Dung Ngôn càng chặt hơn nữa: “Cho dù em có là người hay quỷ, đều là người Đinh Phàm anh nguyện ý yêu thương cả đời.”
Lời vừa nói ra, Mộ Dung Ngôn giống như bị sét đánh vậy.
Vốn cô ấy đang tính dùng sức để thoát khỏi vòng tay của tôi, nghe vậy cơ thể bỗng nhiên run lên một cái.
Cô ấy chợt choáng váng, ngây ngẩn cả người.
Mộ Dung Ngôn không nhúc nhích, tôi lại ôm cô ấy chặt hơn.
Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của cô ấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được, cơ thể cô ấy đang run rẩy.
Có lẽ, sự chân thành của tôi đã khiến cô ấy cảm động.
Hoặc có lẽ, cô ấy đang chuẩn bị đánh tôi.
Nhưng sau khi Mộ Dung Ngôn ngây người được một lúc, biểu cảm khiếp sợ trên mặt bỗng biến mất, để lộ ra một nụ cười tươi cực kỳ ấm áp.
“Nếu tôi từ chối anh thì sao?”
Nghe Mộ Dung Ngôn nói như vậy, một lúc lâu sau, lòng tôi bỗng vang lên một tiếng “lộp bộp”.
Từ chối ư? Mộ Dung Ngôn mà từ chối thì tôi biết phải làm sao bây giờ?
Tôi không khỏi cười khổ trong lòng, tôi đã từng nghĩ đến trường hợp này cả ngàn vạn lần rồi.
Tôi cũng đã có chuẩn bị từ trước, giờ tôi không tiếp tục ôm Mộ Dung Ngôn nữa, mà chậm rãi thả lỏng tay ra.
Mộ Dung Ngôn thấy tôi buông tay ra, cũng ngẩn người.
Nhưng cô ấy không lên tiếng, cũng không có hành động gì.
Tôi lùi về phía sau một bước, lại bắt gặp ánh mắt của Mộ Dung Ngôn.
Tôi hít một hơi thật sâu: “Đương nhiên em có thể từ chối anh, không sao, nhưng anh chắc chắn sẽ quấn lấy em. Cho đến khi nào em đồng ý mới thôi!”
Khi nói những lời này, tôi vô cùng nghiêm túc, chỉ là không ngờ Mộ Dung Ngôn nghe xong thì…
Cô ấy bật cười “Phụt” một tiếng.
Đồng thời còn bĩu môi: “Đồ mặt dày. Bây giờ người ta tỏ tình không phải đều tặng hoa tươi sao? Mà hôm nay anh tỏ tình với tôi chỉ dùng một thùng mì gói…”
Mộ Dung Ngôn vừa dứt lời, trong nháy mắt, đầu óc tôi như bị vạn tia sét đánh trúng.
Tiếng sét nổ “Ầm ầm ầm” không ngừng vang lên trong đầu tôi.
Biểu cảm, giọng điệu, lời nói này của Mộ Dung Ngôn…
Có phải hay không, có phải đồng nghĩa với việc cô ấy đồng ý, đồng ý rồi? Cô ấy thực sự bằng lòng làm bạn gái tôi rồi?
*******
Tôi ngơ ngác đứng đó, nhìn Mộ Dung Ngôn đầy kinh ngạc.