Kết quả là Mộ Dung Ngôn nhìn tôi mấy cái, rồi trợn tròn hai mắt lên, “Nhìn cái gì mà nhìn? Nếu anh thực sự trở thành bạn trai của em rồi thì đừng có mà hối hận đấy!”
Tôi mừng như điên, thế này có nghĩa là Mộ Dung Ngôn đã đồng ý với tôi rồi.
Tim tôi không ngừng đập loạn nhịp, lúc này, tôi vô cùng kích động.
Anh mà hối hận ư? Nếu không được làm bạn trai của em anh mới thấy hối hận đấy!
Tôi vội vàng lắc đầu: “Không hối hận, vĩnh viễn cũng sẽ không hối hận!”
Mộ Dung Ngôn cười cười, có chút thẹn thùng.
Nhìn dáng vẻ này của cô ấy, tôi rung động rồi, lập tức kéo cô ấy vào trong ngực mình.
Tôi ôm cô ấy thật chặt, không muốn buông ra.
Lần này, Mộ Dung Ngôn không hề giãy dụa chút nào.
Đôi tay cô ấy từ từ vòng qua lưng tôi, ôm lấy tôi như những đôi tình nhân bình thường.
Ấm áp và hạnh phúc, đây chính là hương vị của tình yêu.
Cái ôm này kéo dài một lúc lâu, tôi mới miễn cưỡng buông cô ấy ra.
Bởi vì trong lòng tôi vẫn còn vướng bận một chuyện, đó chính là chuyện Mộ Dung Ngôn sắp bị hồn phi phách tán.
Trước kia, tôi không nghĩ cô ấy sẽ chết, càng không nghĩ tới sẽ có ngày cô ấy phải hồn phi phách tán.
Bây giờ, tôi lại càng không mong cô ấy phải chịu cảnh hồn phi phách tán.
“Thi Muội, em có thể nói rõ hơn cho anh nghe, chuyện hồn lực của em bị suy giảm, được không? Anh có thể giúp gì được không?” Tôi hỏi Mộ Dung Ngôn.
Mộ Dung Ngôn nghe tôi hỏi như vậy, hơi hơi nhíu mày.
Sau đó, cô ấy nói với tôi: “Em cũng thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra nữa. Từ nửa tháng trước, em đã nhận ra được. Nhưng em cũng không để ý, phải đến ba ngày trước, khi tốc độ tiêu tán của hồn lực trở nên càng nhanh hơn, lúc này em mới nhận ra điều khác thường…”
Hồn lực không thể vô cớ biến mất được, đối với một con quỷ mà nói, có thể nói là một ảnh hưởng to lớn.
Quỷ là vật chất vô hình, nói cách khác, hình thức tồn tại của chúng thực chất là sự hình thành của một loại năng lượng.
Mà hồn lực, chính là loại năng lượng quan trong để ma quỷ có thể tồn tại.
Nếu như hồn lực không ngừng biến mất, đến cuối cùng, không thể ngưng tụ được ba hồn bảy vía, như vậy có nghĩa là hồn phách tan biến.
Trước mắt, Mộ Dung Ngôn đang rơi vào tình trạng này.
Hồn lực của cô ấy đang không ngừng tiêu tan, lại không còn cách nào để áp chế nó nữa.
Mộ Dung Ngôn nói xong, dừng lại một chút, rồi mới tiếp tục nói.
“Trước mắt, em đã suy đoán ra hai nguyên nhân khác nhau. Thứ nhất chính là hồn cách của em đã không còn tồn tại. Bởi vì hồn cách của em đã bị Mắt Quỷ lấy đi, em không còn là một quỷ hồn hoàn chỉnh nữa. Chính vì thế, dẫn tới việc hồn lực của em bị phân tán ra ngoài.”
Tôi nhướng mày, sau đó tiếp tục hỏi: “Còn nguyên nhân thứ hai?”
Mộ Dung Ngôn liếc mắt nhìn tôi một cái, lại lên tiếng: “Thứ hai là, có lẽ do cuộc âm hôn của hai chúng ta. Đây là một loại cổ thuật cấm kỵ. Hơn nữa, em lại kết âm hôn với người sống, cho nên trong số hai người chúng ta, nhất định phải có một người phải chết.”
Mộ Dung Ngôn thở một hơi dài, rồi mới nói tiếp: “Thật ra từ khi cuộc âm hôn này bắt đầu, cả hai chúng ta đều đã chịu ảnh hưởng của loại quỷ chú này. Nhưng người chịu ảnh hưởng rõ ràng nhất chính là anh. Sinh mệnh của anh đang xói mòn từng chút một. Tương tự như vậy, thời gian trôi qua, do ảnh hưởng của quỷ chú từ âm hôn, em có thể bắt đầu dần dần mất đi hồn lực.”
Lúc này đây, Mộ Dung Ngôn đã phân tích cho tôi nghe một cách rất nghiêm túc.
Mộ Dung Ngôn đã bày tỏ suy nghĩ của mình và hai nguyên nhân cô ấy cho rằng có khả năng tồn tại cao nhất.
Bởi vì ngoại trừ hai nguyên nhân trên, rốt cuộc, Mộ Dung Ngôn không còn nghĩ ra được gì nữa.
Còn điều gì có thể khiến hồn lực của cô ấy dần dần bị xói mòn chứ?
Vẻ mặt tôi trở nên nghiêm trọng, tôi nói: “Thi Muội, vậy em nghĩ thử xem? Trong hai loại nguyên nhân này, nguyên nhân nào có khả năng khiến hồn lực của em bị tiêu hao?”
“Em nghĩ, có thể là do quỷ chú từ cuộc âm hôn của chúng ta! Bởi vì hồn cách của em đã mất từ 150 năm trước, hơn nữa, ngoại trừ em ra, còn có rất nhiều đồng minh cũng giống em, họ cũng không còn hồn cách. Nhưng họ đều không gặp chuyện gì, chỉ có một mình em xảy ra tình huống này!”
“Nếu so sánh với họ, em nghĩ chỉ có thể là do âm hôn mà thôi!”
Mộ Dung Ngôn lại lên tiếng, nghe đến đó, tôi cảm thấy khả năng này đúng là rất cao.
Trong cuộc âm hôn này, nếu một trong hai bên là người sống, vậy thì quả đúng là sinh mệnh của người sống sẽ thực sự bị tiêu hao dần.
Kết quả cuối cùng là thân xác chết đi, còn hồn phách sẽ bị tiêu tan.
Nhưng hiện tại, tôi căn bản không thể cảm nhận được tốc độ xói mòn này, cho nên tôi cũng không nhận ra được.
Nếu âm hôn có thể làm cho người sống dần dần mất đi sinh mạng, như vậy, hẳn là ma quỷ cũng có thể bị.
Âm hôn vốn dĩ đã là một loại quỷ chú cấm kỵ, nhất là khi một trong hai bên tham gia lại là người sống.
Một trong hai bên, nhất định phải có một bên chết trước, chịu cảnh hồn phi phách tán.
Tình thế hiện tại của Mộ Dung Ngôn, hoàn toàn phù hợp với đặc điểm quỷ chú trong âm hôn.