Buổi chiều, sau khi chúng tôi tiễn Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh, lão Phong và tôi đứng ở trên đường trò chuyện với nhau một lúc rồi một mình trở về nhà.
Lần Vượt Âm này, một đường hung hiểm, có thể nói là cửu tử nhất sinh mới có thể trốn trở về dương gian.
Tuy nhiên, sau khi trở về dương gian, tôi đã có một phát hiện kỳ lạ, hóa ra chuyện liên quan đến việc mình Vượt Âm cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng.
Đằng sau điều này, còn có một số bí mật mà tôi đã quên.
Thật không may, kết quả này hiện chưa được biết và có thể không bao giờ có được câu trả lời.
Tôi mua một bao thuốc lá rồi quay lại cửa hàng, sau đó ngồi ở trên ghế sô pha nheo mắt một lúc, suy nghĩ về những suy đoán và phán đoán trước đó của chúng tôi, nhưng cuối cùng lại thở dài rồi tự mình lẩm bẩm.
Ai! Không nghĩ nữa, nếu quên rồi thì quên đi!
Sau khi nói xong một câu như vậy, tôi mở hai mắt ra rồi nhìn ngôi nhà quen thuộc, ngôi nhà hơn một tháng không có người ở đã phủ một lớp bụi dày đặc.
“Được rồi, cũng nên dọn dẹp rồi.”
Tôi cười khổ một tiếng, sau đó cầm cây chổi lên.
Hiện giờ sư phụ đã đi rồi, trong cửa hàng cũng chỉ còn lại có một mình tôi. Từ giờ trở đi chỉ có thể dựa vào chính mình để làm chiêu bài trong cửa hàng thôi.
Nếu đã trở lại thì ngày mai, sau khi đến chỗ của đám người Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi thăm hỏi xong thì bắt đầu tiếp tục buôn bán đi!
Nếu không, chỉ dựa vào số tiền tiết kiệm ít ỏi còn lại sẽ không còn đủ để tôi trang trải cuộc sống.
Trong lòng tôi nghĩ như vậy, sau đó bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.
Tôi đã dọn dẹp nhà chính và phòng của tôi rất sạch sẽ, cuối cùng là nhìn thoáng qua căn phòng của sư phụ, sau đó mở cửa bước vào.
Căn phòng vẫn giống như trước kia nhưng sư phụ đã không còn ở đó nữa, mà điều này cũng khiến tôi cảm thấy có chút buồn, nhưng khi nghĩ đến chuyện sư phụ ở dưới đó sống khá tốt, cũng đã trở thành quỷ phán thực tập thì tâm trạng của tôi cũng tốt lên không ít.
Sau khi quét dọn sạch sẽ rồi đi đến bàn làm việc của sư phụ, nhưng khi nhìn những di vật quen thuộc của sư phụ thì lại có chút nhìn vật nhớ người.
Tôi dự định mang những di vật của sư phụ đi lau sạch bụi bặm, nhưng ngay khi bản thân vừa mở ngăn kéo ở trên bàn của sư phụ ra và định lấy mấy cái vật phẩm ở bên trong ra rửa sạch tro bụi thì ngoài ý muốn phát hiện, phía trong cùng của ngăn kéo có một chiếc hộp sắt.
Chiếc hộp sắt này rất kỳ lạ, thậm chí là một người đã sống cùng sư phụ hơn 20 năm như tôi thì cũng chưa từng nhìn thấy qua.
Mà chuyện này cũng khiến tôi cảm thấy có chút tò mò, cho nên đã lấy chiếc hộp này ra kiểm tra.
Sau khi quan sát thì thấy đây là một chiếc hộp sắt dùng để đựng kẹo, được làm từ những năm 70 – 80, hoa văn ở phía trên đều đã rỉ sét và trông rất cũ kỹ.
Nhưng nếu đã được sư phụ cất giữ ở ngăn trong cùng của ngăn kéo thì tôi nghĩ sư phụ rất trân trọng thứ ở bên trong chiếc hộp sắt này.
Vừa nghĩ đến chuyện này, trong lòng tôi cũng “Lộp bộp” một tiếng, chẳng lẽ thứ ở bên trong này là tiền sao?
Lúc sư phụ còn sống đã keo kiệt như vắt cổ chày ra nước, hàng tháng phát tiền lương cũng đều phải do tôi thúc giục.
Sau khi kiếm được vài đơn hàng và kiếm được nhiều tiền, sư phụ lại cầm đi gần 90% số tiền đó.
Nhưng sau khi sư phụ qua đời, thẻ ngân hàng của ông ấy chỉ có số dư vài nghìn, mà điều này hoàn toàn không hợp lý, ngày thường sư phụ cũng không có chi tiêu lớn cho thứ gì, cũng không đi đánh bạc.
Vậy tất cả số tiền đó đã đi đâu, chẳng lẽ được giấu trong cái hộp sắt này sao?
Ngay khi trong lòng tôi nghĩ như vậy thì đã cầm chiếc hộp sắt lên và đột nhiên dùng một chút lực để mở nó ra.
Tuy nhiên, do dùng lực quá lớn nên ngay khi cái hộp này được mở ra, có rất nhiều tờ giấy màu trắng rơi ra khỏi hộp.
Không chỉ có mấy tờ giấy trắng rơi ra mà ở ngay bên trong chiếc hộp này cũng chứa đầy giấy trắng như vậy.
Tôi cảm thấy có chút nghi hoặc, rõ ràng đó không phải là tiền mà giống như một tờ giấy chuyển tiền vậy.
Tôi cau mày, sau đó cầm mấy tờ giấy đó ở trong tay, cẩn thận kiểm tra.
Nhưng vừa thấy đã khiến cơ thể của tôi đột nhiên run rẩy một chút.
Trong nháy mắt, bản thân cũng đã hiểu được và cũng đã có được đáp án cho câu hỏi vì sao lúc sư phụ còn sống lại keo kiệt như vậy và tiền đã đi đâu.
Những tờ giấy trắng này thực chất là giấy chuyển tiền.
Nhưng những tài khoản tiết kiệm này lại thuộc về các hiệp hội xóa đói giảm nghèo. Nói cách khác, sư phụ đã quyên góp tất cả số tiền đó cho người nghèo và những người thiếu thốn.
Tôi xem từng chi tiết chuyển khoản, cuối cùng tìm thấy mấy tờ giấy cảm ơn ở dưới đáy hộp sắt, một trong số đó là bức thư của trường tiểu học Hi Vọng ở vùng núi xa xôi gửi đến sư phụ.
Cảm ơn sư phụ đã quyên góp số tiền khổng lồ một vạn tệ cho cộng đồng của bọn họ để cải tạo tòa nhà ký túc xá của học sinh, thậm chí là có một số hình ảnh cảm ơn của toàn thể thầy cô và học sinh.
Nhìn thấy điều này, trong lòng tôi dâng lên một cảm động không thể giải thích được.