Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1501

Chương 1501 Chương 1501

Lúc sư phụ còn sống đã trợ giúp cho rất nhiều người có hoàn cảnh khó khăn, chẳng trách sau khi sư phụ chết có thể trở thành quỷ phán thực tập.

Xem ra điều này không đơn giản chỉ vì sư phụ đã trảm yêu trừ ma mà còn có một nguyên nhân khác.

Tôi nghĩ như vậy rồi tiếp tục đọc xuống dưới, nhưng khi tôi nhìn rõ bức ảnh này thì sắc mặt lại trầm xuống.

Bởi vì ở trên tấm ảnh này có ba người.

Một người là sư phụ, là sư phụ của hai mươi năm trước. Người còn lại là tôi, là tôi lúc mới một hoặc hai tuổi.

Còn có một người nữa, là một thiếu niên đẹp trai 13-14 tuổi mặc áo ngắn tay và quần đùi, làn da trắng và hơi gầy, nụ cười trước ống kính vô cùng rạng rỡ.

Nhưng bản thân tôi lại chưa bao giờ nhìn thấy anh chàng này, thậm chí là không có bất kỳ ấn tượng nào về anh ta.

Tuy nhiên, anh ta lại xuất hiện ở trong bức ảnh này.

Hơn nữa, bức ảnh này còn được sư phụ cất ở bên trong chiếc hộp sắt và được đặt sâu trong ngăn kéo.

Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩ là bức ảnh này rất quan trọng đối với sư phụ.

Nghĩ tới đây, trong đầu tôi cũng lập tức nghĩ tới một người, chính là vị sư huynh mà tôi chưa từng gặp mặt, một vị sư huynh cũng giống như tôi, cũng học được Hỏa Thiên công nhưng lại phản bội sư phụ của mình.

Tên anh ta là gì, tôi không biết, trông như thế nào, tôi cũng không biết.

Tuy nhiên, từ tấm ảnh chụp được sư phụ cất giữ này mà phán đoán.

Thiếu niên 13-14 tuổi này rất có khả năng chính là vị sư huynh kia của tôi, cũng chính là vị sư huynh mà tôi đã thề, nhất định phải thay mặt sư phụ thanh lý môn hộ.

Tôi nhìn vào bức ảnh, người thiếu niên đó rất xanh xao và hơi gầy, sau đó trong miệng nói khẽ một câu: “Anh chính là sư huynh của tôi sao?”

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh và nhớ kỹ bộ dạng của vị thiếu niên này.

Sau đó tôi lại dùng điện thoại chụp ảnh lại, để tránh cho lúc ở trên giang hồ gặp được, cũng có thể dùng bức ảnh này để nghiệm chứng.

Sau khi làm xong việc này, tôi lại cất những thứ này đi và đặt vào hộp sắt lần nữa.

Mặc dù tôi chưa từng gặp qua vị sư huynh kia, giữa chúng tôi cũng không hề có bất cứ hiềm khích nào, nhưng nếu anh ta đã phản bội lại sư phụ thì không thể tha thứ được.

Còn tôi thân là đệ tử quan môn của sư phụ thì phải có nghĩa vụ thay sư phụ thanh lý môn hộ.

Lúc này sắc trời đã tối nên tôi gọi đồ ăn ở ngoài, sau đó lại ngồi ở trong phòng xem TV, nhưng vừa mới ngồi xuống thì điện thoại đã reo lên.

Ngay khi vừa cầm lấy thì thấy là Tiểu Mạn gọi tới.

Sáng nay tôi có gọi điện thoại cho Tiểu Mạn nhưng mãi đến giờ này mới có phản hồi, hẳn là do cô ấy bận quá rồi!

Cho nên tôi đã trực tiếp kết nối điện thoại, ngay khi kết nói thì giọng nói của Tiểu Mạn da vang lên trong điện thoại: “Đinh Nguyên Bảo, cậu xuất viện rồi sao?”

“Ừ, Tớ xuất viện rồi. Hiện tại cậu tan làm rồi sao?” Tôi vừa cười vừa nói.

“Vẫn chưa, tối nay tớ sẽ tăng ca, xong việc tớ sẽ đi tìm cậu!” Tiểu Mạn mệt mỏi nói, nhưng vẫn mang theo một chút ý cười.

Nghe đến đó, tôi cũng không hề do dự mà trực tiếp đồng ý: “Cái này thì không thành vấn đề. Nhưng Tiểu Mạn, cảm ơn cậu trong hơn một tháng vừa rồi.”

Tôi nói ra từ tận đáy lòng, nếu không có Tiểu Mạn giúp tôi gánh vác tất cả, thì bản thân tôi chẳng những không thể tới gần hồ Trọng Tuyền để lấy lại thân thể của tiền bối mà ngay cả cơ thể của chính tôi càng có khả năng sẽ chết trước đó.

Nhưng Tiểu Mạn lại cười nói: “Cám ơn cái gì mà cảm ơn. Nhưng nếu cậu muốn cám ơn thì cũng có thể. Tuần sau tớ có một buổi tiệc, cậu có thể làm bạn trai của tớ không?”

******

Vừa nghe thấy lời này, trong lòng tôi cũng lập tức trở nên căng thẳng.

“Làm bạn trai?”

Tôi cảm thấy có chút lúng túng

“Ừ, là bạn trai. Chính là cùng tớ nhảy hay khiêu vũ hữu nghị gì đó, đến lúc đó nếu tớ không có bạn nhảy thì xấu hổ biết bao?” Tiểu Mạn vui vẻ nói ở trong điện thoại.

Tiểu Mạn muốn tôi làm bạn trai của cô ấy, còn muốn tôi nhảy một bản, đây không phải là đang làm khó tôi sao?

Bữa tiệc mà Tiểu Mạn đề cập chính là cuộc gặp gỡ trao đổi giữa những người giàu có, cô ấy kêu một người trừ tà như tôi đi bắt quỷ hay đuổi yêu gì đó thì còn được.

Nhưng kêu đi làm bạn trai gì đó, còn phải đi khiêu vũ thì tôi đúng là không thể làm được, cho nên tôi có chút khó xử nói:

“Tiểu Mạn, có phải cậu muốn làm tớ cảm thấy khó xử đúng không? Cậu cũng biết tớ chỉ là một người bắt quỷ, kêu tớ nhảy điệu múa chiêu hồn còn được, chứ kêu tớ đi khiêu vũ hữu nghị gì đó thì tớ nhảy không bằng các bác gái ở quảng trường đâu!”

Tiểu Mạn nghe thấy tôi phàn nàn ở trong điện thoại như vậy thì trong miệng đã bật cười thành tiếng:

“Hừ, dù sao tớ cũng không quan tâm. Nếu cậu đã muốn cảm ơn tớ thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi...”

Tôi vốn còn định nói vài lời, nhưng kết quả là lời nói vẫn chưa ra khỏi miệng thì Tiểu Mạn ở trong điện thoại đã ngắt lời của tôi rồi nói: “Tớ phải họp rồi, cứ quyết định vậy đi!”

Nói xong, Tiểu Mạn đã lập tức cúp điện thoại.

Trong điện thoại cũng vang lên tiếng “bíp bíp bíp”, còn tôi thì lộ ra vẻ mặt bối rối và bất lực.

Bình Luận (0)
Comment