Nhưng khi ngẫm lại, dù sao người ta cũng đã giúp tôi nhiều như vậy, hơn nữa còn chi rất nhiều tiền để tôi nằm trong một bệnh viện sang trọng, cho nên lần này tôi đi cùng với Tiểu Mạn đến giới thượng lưu để ăn uống miễn phí như thế thì cũng không hẳn là một chuyện không tốt?
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi cũng thấy cân bằng hơn rất nhiều.
Sau đó, tôi cũng đã xem một số video hướng dẫn khiêu vũ cũng như các bước cơ bản, vân vân.
Mặc dù học tập còn rất vụng về nhưng tôi đã cố gắng hết sức rồi.
Không lâu sau, dì Lưu đã mang cơm hộp tới trước cửa nhà của tôi, mà cái này quả nhiên giống với những gì mà dì Lưu đã nói trước đó, sẽ cho tôi thêm rau và cơm, sau đó tôi đã há miệng ăn từng ngụm lớn, rửa mặt rồi trở về phòng ngủ.
Có lẽ vì cơ thể suy nhược nên tôi đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau đã thức dậy từ sớm, bởi vì bản thân bị đói làm tỉnh cho nên tôi cũng không ngủ nướng nữa mà lập tức đi ra ngoài ăn sáng.
Sau đó lại đi tới cửa chợ để mua gà vàng rồi đi thẳng đến miếu Thành Hoàng.
Hiện giờ tôi đã trở lại, cho dù có nói như thế nào thì bản thân cũng phải đến miếu Thành Hoàng để báo cáo với Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi một tiếng đúng không?
Cho nên ngay khi đến trước cổng miếu Thành Hoàng, tôi vẫn giống như trước đây, tỏ ra rất cung kính, sau đó hướng vào bên trong hô một tiếng: “Đệ tử Đinh Phàm, bái kiến Hồ Lục Gia và Hồ Thất Nãi.”
Vừa dứt lời, bên trong miếu đã truyền đến tiếng của Hồ Thất Nãi: “Tiểu Kim Đồng về rồi sao, mau tiến vào đi!”
Nghe thấy lời này, tôi dẫn theo con gà vàng bước nhanh vào bên trong, sau đó đẩy cửa miếu đổ nát ra, trực tiếp bước vào bên trong miếu Thành Hoàng.
Ngay khi vừa tiến vào miếu thì đã nhìn thấy Hồ Thất Nãi và Hồ Mỹ trong hình dạng con người.
Về phần Hồ Lục Gia thì tôi không nhìn thấy, nhưng khi nhìn thấy hai người họ, tôi vội vàng chào hỏi: “Thất Nãi, Tiểu Mỹ!”
Hồ Thất Nãi cười ha hả, sau đó giơ tay về phía tôi ra hiệu cho tôi đừng khách khí như vậy.
Còn Tiểu Mỹ thì vẫn còn vì chuyện của cha cô ấy bị chúng tôi thiêu sống, không thể chôn cất ở núi Hồ.
Cho nên vẫn tỏ ra lạnh lùng với tôi, nhưng tôi cũng không để ý mà chỉ nói với Hồ Thất Nãi:
“Thất Nãi, đệ tử đã hoàn dương được mấy ngày, nhưng hôm nay mới có thể đến thăm hỏi ngài, thật sự là thất lễ rồi, cho nên con gà vàng này là đệ tử hiếu kính lão nhân gia ngài.”
Hồ Thất Nãi liếc nhìn con gà vàng, sau đó cười nói: “Tiểu Kim Đồng đang nói cái gì vậy. Có thể trở về là tốt rồi. Nhưng nếu cậu có thể từ Âm phủ trở về thì mau nói cho Thất Nãi nghe, âm phủ là một nơi như thế nào, cảnh tượng của nó ra sao?”
Hồ Thất Nãi vừa dứt lời, Hồ Tiểu Mỹ cũng nhìn sang, bộ dạng này của cô ấy rõ ràng cũng có chút tò mò về những chuyện trong Âm phủ.
Tôi mỉm cười và chắp tay nói với Hồ Thất Nãi: “Đệ tử tuân mệnh.”
Sau đó, tôi kể cho Hồ Thất Nãi nghe một số chuyện mà bản thân đã trải qua sau khi Vượt Âm.
Hồ Thất Nãi và Hồ Tiểu Mỹ đều rất chăm chú lắng nghe, sau khi nghe tôi đi qua bốn cửa ải của Hoàng Tuyền cũng rất hồi hộp và phấn khích, nhưng khi nghe đến chuyện tôi bị âm phủ truy nã thì cũng tỏ ra rất lo lắng.
Không chỉ có như thế, bọn họ cũng tỏ ra rất kinh ngạc và cảm thán trước những gì tôi nhìn thấy ở Âm phủ.
Chớp mắt đã trôi qua hai tiếng đồng hồ, mà tôi cũng đã kể cho họ nghe tất cả về trải nghiệm của tôi ở Âm phủ.
Hồ Thất Nãi nghe xong cũng thở dài một hơi, sau đó lại cảm thán về chuyện tôi có thể trở về thật đúng là không dễ dàng gì, còn cửu tử nhất sinh nữa.
Sau đó, tôi lại kể cho Hồ Thất Nãi nghe về chuyện sau khi hoàn dương thì có gặp phải một con Mèo Yêu ở trong bệnh viện.
Hồ Thất Nãi vừa nghe thấy điều này thì sắc mặt cũng lập tức tối sầm lại.
“Mắt Quỷ chết tiệt, cũng may là cậu không sao. Như vậy đi, về sau Tiểu Mỹ sẽ phụ trách bảo vệ Kim Đồng một tấc cũng không rời, đề phòng tránh xảy ra tình huống ngoài ý muốn.”
Hồ Thất Nãi nghiêm túc nói, nhưng bà ấy vừa dứt lời thì Hồ Tiểu Mỹ lại có chút không vui.
“Thất Nãi, con, con không muốn đi theo anh ta.”
“Đây là mệnh lệnh, con phải chấp hành.” Hồ Thất Nãi nói, bộ dạng trông rất nghiêm túc.
Mặc dù Hồ Tiểu Mỹ không mấy nguyện ý nhưng sau khi nghe được hai chữ “Mệnh lệnh” thì cũng chỉ có thể ủy khuất mà nói với Hồ Thất Nãi: “Vâng, Tiểu Mỹ tuân lệnh!”
Được một Hồ tiên bảo vệ bên người tự nhiên là chuyện tốt. Nhưng Hồ Tiểu Mỹ này lại không hề muốn chút nào, cho nên tôi cũng không muốn ép buộc người khác.
Hơn nữa, chỉ cần tôi thắp nhang là có thể gọi linh môi của Hồ tiên tới, cho nên việc bảo vệ bên người cũng không quan trọng.
Vì vậy, tôi đã mở miệng nói với Hồ Thất Nãi: “Thất Nãi, con thấy làm vậy cũng không cần thiết đâu! Một mình con cũng khá tốt mà.”
“Không được, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Lục Gia của cậu không có ở đây, chuyện này do tôi quyết định. Hiện tại thời gian cũng không còn sớm, Tiểu Mỹ con mau theo Tiểu Kim Đồng về nhà đi!”
“Vâng, Thất Nãi.” Hồ Tiểu Mỹ bất đắc dĩ nói.