Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1503

Chương 1503 Chương 1503

Hồ Thất Nãi nhìn thấy Hồ Tiểu Mỹ như vậy thì lại mở miệng nói: “Tiểu Mỹ, con phải nghe cho rõ, lần này con nhất định phải ở bên người bảo vệ Kim Đồng, tuyệt đối không thể có một chút sơ suất nào. Hơn nữa, Kim Đồng nói cái gì thì con phải làm cái đó, đã hiểu rồi chứ?”

“Thất Nãi, dựa vào cái gì chứ? Con bảo vệ anh ta là được rồi, vì sao con còn phải nghe theo anh ta nữa?”

Hồ Tiểu Mỹ lộ ra vẻ mặt không vui, tức giận nhìn chằm chằm tôi, còn tôi thì lộ ra vẻ mặt xấu hổ, cô không muốn, chẳng lẽ tôi muốn sao!

Kết quả Hồ Thất Nãi trả lời thẳng: “Bởi vì cậu ấy là xuất mã của Hồ tộc chúng ta, được Hồ Mẫu dạy dỗ.”

Hồ Thất Nãi nói rất nghiêm túc, Hồ Tiểu Mỹ vốn còn muốn nói gì đó.

Nhưng sau khi nghe đến đó thì lại lưỡng lự, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng là dùng ánh mắt rất không vui mà trừng mắt liếc nhìn tôi một cái, sau đó cũng không nói chuyện nữa.

Tôi thấy Hồ Tiểu Mỹ như vậy thì lại chắp tay hướng về phía Hồ Thất Nãi nói: “Hồ Thất Nãi, thật ra thì không cần thiết phải làm như vậy đâu.”

“Kim Đồng, không cần nhiều lời. Mọi chuyện đã quyết định như vậy rồi, không phải nói lại làm gì nữa. Thời gian cũng đã đến lúc rồi, Kim Đồng cậu trở về trước đi! Tôi muốn ngủ một lát.”

Nói xong, Hồ Thất Nãi thở ra một hơi. Cơ thể đột nhiên lắc mình và huyễn hóa ra bản thể là một con hồ ly già với bộ lông màu vàng và trắng.

Mà tôi thấy mình đã không có đường xoay chuyển thì không tiếp tục mở miệng nói nữa, chỉ chắp tay hướng về phía Hồ Thất Nãi nói một câu: “Thất Nãi, cáo từ.”

Nói xong, tôi lập tức xoay người rời khỏi miếu Thành Hoàng.

Sau khi nhìn thấy tôi rời đi, Hồ Tiểu Mỹ cũng chắp tay với Hồ Thất Nãi: “Thất Nãi, Tiểu Mỹ cũng cáo từ.”

Nói xong, Hồ Tiểu Mỹ cũng đi theo.

Cứ như vậy, hai người chúng tôi lần lượt bước ra khỏi miếu Thành Hoàng.

Hồ Tiểu Mỹ không muốn nhìn thấy tôi, thật ra thì tôi cũng không thích nữ yêu này lắm.

Mặc dù chúng tôi đã hợp tác với nhau mấy lần, ấn tượng cũng đã có chút thay đổi.

Nhưng nhìn chung thì mối quan hệ giữa chúng tôi cũng không mấy tốt đẹp và vẫn còn có khúc mắc.

Nhưng sau khi hai chúng tôi rời khỏi miếu Thành Hoàng không lâu, Hồ Tiểu Mỹ ở phía sau đã gọi tôi lại: “Đinh Phàm, anh dừng lại đó, tôi có chuyện muốn nói với anh!”

Tôi nghe Hồ Tiểu Mỹ nói như vậy thì sửng sốt một lát, sau đó quay người lại nói: “Chuyện gì?”

Hồ Tiểu Mỹ biến thành hình người trông rất xinh đẹp. Cao ráo, duyên dáng và rất hấp dẫn.

Nhưng lúc này, Hồ Tiểu Mỹ lại trưng ra vẻ mặt lạnh lùng và đi thẳng đến trước mặt tôi, sau đó còn tỏ ra chút hung dữ mà nói với tôi:

“Đinh Phàm anh nghe đây, mặc dù Thất Nãi đã yêu cầu tôi làm người bảo vệ bên cạnh anh. Nhưng anh phải nhớ cho kỹ, từ nay về sau dù làm gì cũng phải nghe lời tôi. Đi đâu cũng phải báo cáo và nhận được sự đồng ý của tôi. Ngoài ra, mỗi ngày phải cho tôi ăn một con gà vàng, nhớ kỹ rồi chứ?”

******

Nhìn thấy bộ dáng kiêu ngạo và hống hách của Hồ Mỹ, khiến cho cả người của tôi đều cảm thấy vui vẻ.

Vừa rồi ở trước mặt Hồ Thất Nãi, cô đâu có nói chuyện với tôi như vậy?

Hiện tại vừa ra ngoài thì đã đưa ra yêu cầu cho tôi rồi sao?

Hơn nữa còn là một yêu cầu quá đáng như vậy nữa.

Phải biết rằng, lúc còn ở trong miếu Thành Hoàng, chính Hồ Thất Nãi đã yêu cầu Hồ Mỹ nghe lời tôi.

Nhưng nữ yêu này thì hay rồi, vừa mới bước ra khỏi cửa thì đã bắt đầu đưa ra điều kiện với tôi rồi.

Mặc dù tôi không mấy ưa thích nữ Hồ yêu này, nhưng cũng không có khả năng để cô ấy cưỡi lên cổ mình như vậy được.

Cho nên tôi đã vừa cười vừa nói ngay tại chỗ: “Hồ Mỹ, trí nhớ của cô không được tốt à?

Vừa rồi chẳng lẽ cô không nghe thấy Thất Nãi đã nói với cô như thế nào sao?

Bà ấy nói là muốn cô ở bên cạnh bảo vệ tôi, nghe lời tôi, còn cô lại nói cái gì mà phải báo cáo với cô, còn phải để cô đồng ý mới được?”

Hồ Mỹ thấy tôi nói vậy thì tỏ ra không vui, sắc mặt cũng lập tức tối sầm lại:

“Bớt nói nhiều lời đi, vừa rồi là vừa rồi, bây giờ là bây giờ. Thất Nãi đúng là có nói như vậy nhưng nó chỉ hữu dụng ở trước mặt Thất Nãi, còn hiện tại thì anh phải nghe lời của tôi.

Còn nữa, anh phải gọi tôi là Hồ Mỹ, không được phép gọi Tiểu Mỹ. Cái tên Hồ Tiểu Mỹ này không phải là thứ mà anh có thể tùy tiện gọi.”

Hồ Mỹ lộ ra vẻ mặt tức giận, hai tay khoanh lại, làm bộ không vui.

Nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi cũng không thèm nói lời vô nghĩa với cô ấy.

Thích thì làm sao, không làm đấy thì thế nào!

Cho nên tôi nhếch miệng cười, sau đó mở miệng nói: “Nếu cô không muốn thì không cần phải đến. Tôi cũng không yêu cầu cô làm vệ sĩ cho tôi.”

Nói xong, tôi quay người lại, hoàn toàn không để ý đến Hồ Mỹ, mà đi thẳng vào thị trấn.

Hồ Mỹ thấy tôi không để ý đến, trong cơn giận dữ đã nói một câu: “Đinh Phàm, là do anh tự tìm chết!”

Vừa dứt lời, toàn thân Hồ Mỹ đã chấn động, sau đó yêu khí ở trên người lập tức lan ra rồi xông thẳng về phía tôi.

Trong khoảnh khắc, tôi cảm nhận được yêu khí nồng đậm phát ra từ cơ thể Hồ Mỹ.

Bình Luận (0)
Comment