Hơn nữa cường độ yêu khí này cũng thuần khiết hơn trước rất nhiều, nếu thông qua luồng yêu khí này mà phán đoán, thì tu vi của Hồ Mỹ đã tiến bộ rất nhiều, thực lực cũng đã đạt tới Đạo Quân trung kỳ, mà yêu lực cũng cực kỳ hồn hậu.
Trong khoảng thời gian này, tu vi của Hồ Mỹ không chỉ tăng lên mà còn có bước nhảy vọt về chất.
Trong lòng tôi tràn đầy kinh hãi nhưng cũng không ngây ngốc chờ chết mà lập tức xoay người một cái, muốn nghênh đón đòn công kích của Hồ Mỹ.
Tu vi của cô ấy là Đạo quân trung kỳ, bản thân tôi cũng là Đạo quân trung kỳ, cho dù có nói thế nào thì tôi cũng sẽ không nhượng bộ, càng không để Hồ Mỹ khống chế hoàn toàn sự tự do của mình.
Kết quả là bên phía tôi vừa mới vận chuyển đạo khí, còn chưa kịp vận chuyển đạo pháp thì bên trong bụi cây ở bên cạnh đã đột nhiên lao ra một con hồ ly già màu xám.
Con hồ ly già này vừa mới xuất hiện thì đã lắc mình biến hoá, biến thành một một ông lão mặc đồ xám.
Nhìn thấy ông lão này, đồng tử của tôi và Hồ Mỹ bỗng nhiên phóng đại, lộ ra vẻ ngạc nhiên và nghi ngờ.
Bởi vì con hồ ly già huyễn hóa ra ông lão này cũng không phải ai khác mà chính là Hồ Lục Gia vừa mới đi ra ngoài.
Chúng tôi còn chưa kịp nói chuyện thì Hồ Lục Gia đã dài giọng nói:
“Đây là muốn làm gì?”
“Ông nội!” Hồ Mỹ là người lên tiếng đầu tiên.
“Hồ Lục Gia.” Tôi cũng thu hồi đạo khí của mình lại, sau đó chắp tay hướng về phía Hồ Lục Gia.
Hồ Lục Gia thấy vậy thì gật đầu với tôi: “Xuất mã, cậu trở về lúc nào vậy?”
“Hồi bẩm Hồ Lục Gia, con đã hoàn dương được mấy ngày, lúc trước vẫn luôn ở trong bệnh viện. Hiện tại sau khi trở về thị trấn thì cố ý tới đây thăm hỏi Lục Gia với Thất Nãi.” Tôi nói thẳng.
Hồ Lục Gia nghe đến đó thì gật đầu: “Ừ, trở về là tốt rồi! Xuất mã của Hồ tộc thì phải có bản lĩnh đó, đi tới âm phủ, còn có thể bình yên vô sự trở về. Nhưng thân thể có hơi gầy một chút, để hôm khác Lục Gia bẻ mấy cái lộc nhung cho con tẩm bổ.”
Vừa nghe thấy lời này, trong lòng tôi lập tức vui mừng khôn xiết.
Bởi vì cái đó đúng là thuốc bổ tuyệt vời, đối với tình trạng hiện tại của tôi mà nói thì nó có tác dụng rất lớn.
Tôi vội vàng chắp tay cảm ơn, còn Hồ Lục Gia thì lại cười ha hả khoát tay với tôi, sau đó ông ấy lại quay đầu nói với Hồ Mỹ: “Tiểu Mỹ, có phải con lại gây sự?”
Hồ Mỹ nghe được lời này thì nhất thời có chút nghẹn lời.
Nếu để ông biết mình không nghe lời răn dạy, nhất định sẽ bị trừng phạt.
Thậm chí nghiêm trọng hơn nữa là còn có thể lại bị đưa về núi Hồ rồi đối mặt với bức tường để hối lỗi lần nữa.
Nếu là như vậy thì có thể khiến cô ấy cô độc chết mất, cho nên Hồ Mỹ lộ ra vẻ u sầu một lúc, sau đó mới ấp úng mở miệng nói: “Con, con...”
Không chờ Hồ Mỹ kịp nói một câu hoàn chỉnh, tôi đứng ở bên cạnh đã đáp lời:
“Hồ Lục Gia, vừa rồi Thất Nãi có nhờ Tiểu Mỹ ở bên cạnh bảo vệ con. Nhưng Tiểu Mỹ muốn xem thực lực hiện tại của con, cho nên vừa nãy con đang luận bàn với Tiểu Mỹ!”
Hồ Lục Gia là một con hồ ly già mấy trăm tuổi, tâm trí còn rất cao, nhìn biểu tình của hai chúng tôi và trận chiến vừa rồi, mặc dù ông ấy biết mọi chuyện không phải là như thế, nhưng hiện tại cũng không vạch trần, hơn nữa còn định nhường chúng tôi một bậc, cho nên tôi nghe Hồ Lục Gia nói một câu:
“Thì ra là thế, vậy hiện tại các con đã luận bàn với nhau xong rồi sao?”
Lúc Hồ Lục Gia nói ra lời này, ông ấy còn nhìn chằm chằm vào Hồ Mỹ, mà Hồ Mỹ hiển nhiên càng sợ Hồ Lục Gia hơn, cho nên lúc này lập tức cúi đầu nói:
“Luận bàn xong rồi ông nội.”
“Nếu luận bàn xong rồi, tại sao còn không nghe theo mệnh lệnh của Thất Nãi cùng xuất mã trở về?”
Lúc này giọng điệu của Hồ Lục Gia càng trở nên nghiêm túc hơn. Hồ Mỹ vừa rồi còn tỏ ra kiêu ngạo và ương ngạnh, nhưng lúc này lại giống như một con cừu non, không có chút nóng nảy nào nữa.
Sau đó còn “Vâng” một tiếng rồi ngoan ngoãn đi về phía tôi.
Còn tôi nhìn thấy Hồ Mỹ như vậy thì cảm thấy có chút buồn cười.
Hồ Mỹ thấy tôi nhịn cười thì hung tợn trừng mắt liếc nhìn tôi một cái.
Sau khi tôi nhịn xuống thì lại lần nữa mở miệng nói với Hồ Lục Gia: “Hồ Lục Gia, vậy đệ tử xin rời đi trước, ngày khác lại tới đây thăm hỏi.”
“Ừ, xuất mã đi thong thả!”
Tôi chắp tay với Hồ Lục Gia rồi quay người rời đi. Về phần Hồ Mỹ, lúc này cô ấy cũng ngoan ngoãn đi theo tôi.
Hồ Lục Gia nhìn thấy chúng tôi đã rời đi thì cũng thu lại vẻ mặt nghiêm túc rồi mở một nụ cười nhẹ…
Tiếp theo, tôi và Hồ Mỹ một trước một sau trở lại thị trấn, tôi không để ý đến Hồ Mỹ, mà Hồ Mỹ cũng không để ý đến tôi.
Nhưng đợi đến khi tôi mở cửa, Hồ Mỹ cũng không chút khách khí mà chen vào bên trong, đồng thời còn dùng vai vỗ nhẹ vào vai tôi, rõ ràng là vẫn còn cảm thấy bất mãn đối với tôi, chỉ là ngoài miệng không nói mà thôi.
Tôi cũng lười so đo với cô ấy, dù sao Hồ Mỹ tuy đã trăm tuổi nhưng cô ấy chỉ mới vừa hóa thân thành người không lâu, so với con người chúng tôi mà nói, tuổi của cô ấy có lẽ chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi, mang bản tính giống như một cô bé.