Nửa tháng kế tiếp, tôi cũng không đi đâu hết, không gặp Mộ Dung Ngôn, càng không đi tới nghĩa trang bên cạnh đập chứa nước.
Bên cạnh việc luyện bùa, tôi còn ở nhà luyện tập cách vận khí trong đan điền, từ sáng cho đến tối, tôi chỉ tập hít thở.
Mấy ngày nay, tôi có thể cảm giác được rõ ràng trong đan điền có một luồng khí ấm áp, khí lực của bản thân cũng mạnh hơn rất nhiều.
Trong khoảng thời gian, Lý Đại Sơn cùng mẹ của cậu ta đã cầm trái cây tới cửa hàng của chúng tôi để cảm ơn.
Kể từ đêm hôm đó, rốt cuộc Lý Đại Sơn không còn gặp ác mộng nữa.
Hơn nữa khí sắc cùng trạng thái, đều khôi phục rất nhiều, người cũng có tinh thần hơn không ít.
Sư phụ cũng nhiều lần cảnh cáo cậu ta, sau này không được phạm vào bất kỳ điều cấm kỵ nào, càng không được tới nghĩa địa, thậm chí không được trèo lên bia mộ của người khác để làm những chuyện bậy bạ đó.
Để tránh người chết oán giận, một lần nữa quấn lấy cậu ta, lại phát sinh loại chuyện này.
Lý Đại Sơn lòng còn sợ hãi, vội vàng gật đầu cam đoan.
Thái độ của cậu ta đối với sư phụ và tôi cũng càng thêm cung kính, còn đưa cho chúng tôi một phong bì một ngàn tệ.
Chuyện của Lý Đại Sơn trôi qua không được bao lâu, có một sự cố đã phá vỡ sự yên bình hiện tại của chúng tôi.
Lúc ấy tôi và sư phụ đang ngồi ở trong cửa hàng làm người giấy, bỗng nhiên điện thoại của sư phụ đổ chuông.
Sư phụ cầm lấy di động, kết nối cuộc gọi, nhưng chỉ nói được vài câu liền tắt máy.
Sau đó sư phụ quay sang tôi và nói: “Tiểu Phàm, nhà của ông chủ Ngưu trong thành phố có tang lễ, chúng ta đi sang đó một chút…”
Làm nghề của chúng tôi, xuất hiện tang lễ là chuyện rất bình thường. Dù sao thành phố lớn như vậy, ngày nào cũng có người chết, nếu khách hàng hài lòng với chúng tôi, có tang lễ bọn họ sẽ tìm tới chúng tôi, còn không có thì bọn họ cũng không quan tâm.
Nhưng kể từ khi tôi xuất đạo, hai lần liên tiếp đi theo sư phụ ra ngoài lo chuyện tang lễ, đều gặp phải chuyện phiền phức.
Nhưng lần này chuyện mà tôi gặp cũng không phải là nữ quỷ, càng không phải là cương thi...……
***********
Tôi có một số ấn tượng với ông chủ Ngưu, ông ấy là một người buôn bán đồ kim khí ở khu vực nội thành.
Quê của ông chủ Ngưu chính là thị trấn của chúng tôi, sau khi làm ăn phát đạt, liền dọn vào nội thành.
Trước kia nhà ông ấy di chuyển mộ tổ, là sư phụ của tôi ra tay, giúp nhà ông chủ Ngưu xem phong thuỷ.
Nghe nói là nhà của ông chủ Ngưu, tôi liền hỏi ngay: “Người nhà của ông chủ Ngưu là ai?”
Sư phụ thu dọn một chút đồ vật, sau đó trả lời tôi: “Là bà cụ Ngưu. Hai tiếng trước bà ấy đã qua đời ở bệnh viện. Lão Ngưu kêu chúng ta đi qua làm lễ đưa tiễn cho bà ấy!”
Đây chỉ là một lễ tiễn đưa bình thường, cho nên tôi cũng không để ý.
Kế tiếp, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, mang theo nhưng đồ vật có thể dùng đến khi làm lễ.
Nửa giờ sau, tôi và sư phụ đã khởi hành đi vào nội thành.
Nói đến cũng khéo, thời điểm hai chúng tôi vừa tới ga tàu, tôi phát hiện Phong Tuyết Hàn cũng có mặt ở đây.
Phong Tuyết Hàn nhìn thấy chúng tôi đang tiến lại đây, cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Thấy Phong Tuyết Hàn, tôi phất phất tay: “Lão Phong, cậu đang định đi đâu thế?”
Phong Tuyết Hàn quay người đi về phía chúng tôi, vừa đi vừa nói: “Ừm! Sư phụ kêu tôi vào nội thành mua ít thảo dược. Mọi người đi đâu đấy?”
Sư phụ cười hiền trả lời: “Vào nội thành lo chuyện tang lễ cho người ta thôi!”
Phong Tuyết Hàn cũng không mấy ngạc nhiên, chỉ “Ừm” hai tiếng, rồi đi theo phía sau nói chuyện phiếm với tôi.
Một lúc sau, xe đến.
Ba người chúng ta lựa chọn ghế nằm ở phía sau.
Thị trấn của chúng tôi hơi xa, mỗi ngày chỉ có vài chuyến xe buýt đi từ trấn vào nội thành
Nửa giờ trôi qua, khách trên xe bus nhỏ vẫn chưa ngồi đầy.
Đến khi sát giờ khởi hành, thì có một cô gái bất ngờ lên xe.
Lúc ấy, tôi và Phong Tuyết Hàn đang mải mê nói chuyện phiếm, không có chú ý tới.
Nhưng cô gái kia mới vừa lên xe, liền đưa mắt nhìn thẳng về phía hai chúng tôi.
Còn rất vui mừng hướng về phía chúng tôi gọi lớn: “Đinh Phàm, Phong Tuyết Hàn!”
Vừa nghe có người kêu gọi tên, hai chúng tôi theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại.
Kết quả vừa thấy, lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Tôi nhìn thấy một thiếu nữ đứng ở cửa xe, môi đỏ răng trắng, quần áo bó sát, gợi cảm nóng bỏng.
Cô gái này không phải ai khác, chính là Dương Tuyết, người đã đụng mặt tôi hai lần và còn ra tay cứu tôi và Phong Tuyết Hàn.
Thấy người gọi tên chúng tôi là Dương Tuyết, hai chúng tôi đều sửng sốt một chút.
Ngay lập tức tôi mở miệng đáp lại đối phương: “Dương Tuyết!”
Dương Tuyết hơi mỉm cười: “Đúng là tôi! Hai người đi chỗ nào vậy?”
Vừa nói, Dương Tuyết vừa hào phóng bước tới, trực tiếp ngồi vào hàng ghế ngay phía trước chúng tôi.