Thi Muội (Dịch Full)

Chương 153

Chương 153 Chương 153

Tuy rằng lai lịch của Dương Tuyết không rõ ràng lắm, nhưng cô ấy cũng giống như chúng tôi, đều là người trừ tà.

Cô ấy có thể tạo ra được bùa phù đặc biệt, hơn nữa còn ra tay cứu tôi và Phong Tuyết Hàn một lần.

Cho nên lúc này nhìn thấy Dương Tuyết, tôi cũng không có ngại ngùng.

Tôi nói thẳng địa điểm chúng tôi đang tới, còn Dương Tuyết lại nói cô ấy phải quay lại trường học một chuyến.

Lúc này sau khi nghe ngóng, thì ra Dương Tuyết còn đang học đại học, hơn nữa còn là một trường đại học tương đối nổi tiếng trong thành phố của chúng tôi.

Còn về việc tại sao cô ấy đến nơi này, sao lại biết nhiều bùa chú mạnh mẽ như vậy, thậm chí về chuyện ngày hôm đó sao cô ấy lại xuất hiện ở nơi gần miếu Thành Hoàng, tôi đều không hỏi.

Dù sao nơi này cũng có nhiều hành khách, không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.

Chúng tôi chỉ hàn huyên về một số vấn đề thường ngày, nhưng Dương Tuyết thuộc về kiểu nữ sinh nhiệt tình và hướng ngoại, cho nên cuộc trò chuyện của chúng tôi vô cùng sôi nổi.

Khi chúng tôi xuống xe, Dương Tuyết đã chủ động trao đổi số điện thoại cùng chúng tôi.

Cô ấy còn nói khi nào xong việc thì sẽ mời chúng tôi đến trường học của cô chơi.

Đối với Dương Tuyết, cô ấy có quá nhiều bí mật.

Tôi và Phong Tuyết Hàn, đều muốn tìm hiểu thêm về cô ấy.

Đặc biệt là vì sao cô ấy lại biết được nhiều bùa chú lợi hại như vậy, có phải cô ấy là đệ tử của một môn phái lớn nào đó? Hoặc là sau lưng cô ấy, có cao nhân chỉ điểm?

Người trong nghề này đã ít, người cùng lứa tuổi với chúng tôi lại càng ít hơn.

Hơn nữa một chuyến xe vừa rồi, hai chúng tôi phát hiện ở chung với Dương Tuyết, cảm giác cũng không tệ lắm.

Sau khi xử lý xong việc lễ tang của nhà ông chủ Ngưu, tôi quyết định đi tới trường học của Dương Tuyết một chuyến, chủ yếu là để tìm hiểu thêm về lai lịch của cô ấy.

Sau này nếu có khó khăn gì, chúng tôi cũng có thêm người giúp đỡ.

Sau khi thống nhất với Phong Tuyết Hàn, chúng tôi liền tách ra ở nhà ga.

Sư phụ và tôi đi tới nhà của ông chủ Ngưu, Phong Tuyết Hàn đến cửa hàng dược thảo. Chúng tôi đi cùng lúc với nhau nên không làm chậm trễ người còn lại.

Thời điểm tôi và sư phụ đến nhà ông chủ Ngưu, bà cụ Ngưu đã được xe bệnh viện chở về, lúc này đang đặt trong sảnh nhà chính.

Ông chủ Ngưu thấy chúng tôi tới, liền nắm lấy tay của sư phụ, mặt mũi dàn dụa nước mắt nói: “Đinh đạo trưởng, ông đến rồi. Mẹ tôi khổ cả đời, mới hưởng phúc chưa được mấy năm liền đi, ông phải đưa tiễn mẹ của tôi thật thanh thản đấy!”

Sư phụ khẽ gật đầu: “Lão Ngưu, ông yên tâm đi, tôi sẽ dốc hết toàn lực!”

Nói xong, ông chủ Ngưu liền dẫn chúng tôi đi vào trong nhà.

Có trường hợp trước đó của Văn tiểu thư, sau khi chúng tôi đi vào linh đường, liền bắt đầu cẩn thận quan sát bố trí trong phòng.

Còn phải xem xét vị trí đặt thi thể, có phạm vào kiêng kỵ hay không.

Sau khi sắp xếp cẩn thận, mọi việc vẫn diễn ra vô cùng suôn sẻ.

Hơn nữa bà cụ Ngưu không phải là đột tử, chỉ là tử vong bình thường.

Đối với thi thể sống thọ và chết tại nhà, chỉ cần thắp ba nén hương rồi làm lễ tiễn đưa là xong, vấn đề cũng không lớn.

Tăng thêm việc có ông chủ Ngưu toàn lực phối hợp, trận pháp sự này tương đối thuận lợi.

Nhưng tới khi trời tối, lại xảy ra một chút chuyện.

Đến 10h tối, sư phụ, tôi cùng với người thân của người chết đều đang túc trực bên linh cữu để làm pháp sự.

Ngoài cửa đi vào ba người, một đôi vợ chồng khoảng 30 tuổi, mang theo một bé gái khoảng ba bốn tuổi đi vào linh đường.

Vốn dĩ chuyện sẽ chẳng có gì, nhưng từ thời điểm ba người này vừa tiến vào linh đường, tôi liền cảm giác được nhiệt độ trong phòng bỗng nhiên hạ xuống, dường như có một luồng âm khí từ trong quan tài đang dần dần tràn ra ngoài.

Và làn khói và ánh nến trên bàn thờ đang bình thường bỗng nhiên trở nên đung đưa.

Có một tiếng "vù vù" vang lên, ngay lập tức những lá cờ gọi hồn treo trong phòng cũng khẽ bay lên vài lần.

Thấy hiện tượng như vậy, cả tôi và sư phụ đang ở trong linh đường đều không khỏi cau mày, cảm giác được có việc khác thường.

Nhưng người thân của bà cụ trong linh đường đều không có cảm giác gì nhiều, chỉ cảm thấy hơi lạnh hơn một chút.

Không nói một lời, người đàn ông tiến tới "phịch" một tiếng quỳ xuống trước bàn thờ, nức nở nói: "Bà nội, con về muộn, không thể gặp người lần cuối!"

Người này vừa dứt lời, người phụ nữ đang ôm bé gái kia cũng vội vàng quỳ xuống, trong miệng cũng hô một tiếng: “Bà nội!”

Không chỉ có như thế, người phụ nữ ấy cũng bắt đứa trẻ trong ngực quỳ xuống.

Có lẽ bầu không khí hơi nghiêm túc, tiền giấy màu đỏ và trắng, hoa tím và ngựa xanh.

Lúc này tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào ba người kia, bé gái có chút sợ hãi, lúc này liền ngây thơ nói: “Mẹ ơi, Tiểu Ngọc hơi sợ!”

Bình Luận (0)
Comment