Người phụ nữ còn chưa kịp trả lời, ông chủ Ngưu ở bên cạnh liền mở miệng nói: “Tiểu Ngọc, lúc còn sống cụ nội thương con nhất, hiện tại cụ nội đi rồi, con khấu đầu chào cụ lần cuối đi!”
Nói xong, ông chủ Ngưu còn ngồi xổm xuống, đưa tay xoa đầu đứa bé.
Nhưng bé gái lại có chút sợ hãi ghé vào trong lòng của người phụ nữ, quay mặt về phía ông chủ Ngưu, mếu máo nói: “Ông nội gạt người, cụ nội rõ ràng đang đứng ở cửa……”
Đồng ngôn vô kỵ, bỗng nhiên nghe thấy cô bé thốt ra lời này, trong nháy mắt tất cả mọi người đang có mặt trong linh đường liền ngây ngốc.
Tong lòng tôi vang lên tiếng “Lộp bộp”, không khỏi nhìn về phía cửa.
Trẻ con có đôi mắt trong sáng, chưa bị thế gian làm ô nhiễm, cho nên có thể nhìn thấy những thứ mà người thường không thể nhìn thấy.
Nhưng khi chúng ta ngày càng lớn tuổi, cũng không còn nhìn thấy nữa được.
Nếu muốn cũng có thể dùng ngoại lực để phụ trợ thêm, tỷ như nước mắt trâu hoặc lá bưởi sau khi trải qua phương pháp đặc biệt.
Vẻ mặt của sư phụ cũng không thay đổi quá nhiều, nhưng ông cũng nhìn ra phía cửa.
Vẻ mặt của ông chủ Ngưu càng lộ ra kinh ngạc, rồi lại kích động vô cùng.
Giờ phút này ông vội vàng bắt lấy bả vai của cô bé hỏi: “Tiểu, Tiểu Ngọc, con đừng lừa ông nội, con thật sự nhìn thấy cụ nội đứng ngoài cửa sao?”
Cô bé sợ hãi ôm chặt lấy người phụ nữ, đôi mắt to tròn ngập nước: “Con nhìn thấy mà, cụ nội cười với con! Còn nói muốn chơi với con nữa!”
Cô bé nói một cách vô cùng nghiêm túc. Tuy rằng người mất hôm nay là trưởng bối của đa phần người đang có mặt ở đây hôm nay, nhưng khi nghe cô bé nói như vậy mọi người không khỏi biến sắc.
Nhưng nếu đây là sự thật thì sao?
Phải biết rằng người và quỷ khác nhau, người chết cứ quấn lấy người sống, người sống còn có thể yên bình mà sống sao?
Cha mẹ của cô bé nghe thấy cũng sợ ngây người, người phụ nữ càng siết chặt vòng tay đang ôm đứa bé hơn.
Trong lúc nhất thời mọi người có chút không biết làm sao, người đàn ông run rẩy nói với bài vị ở trước mặt: "Bà nội, bà nội, bà đừng đùa Tiểu Ngọc! Con bé là chắt của bà đó!"
Không chỉ vậy, có nhiều người đã tỏ ra kinh hãi, thậm chí có người còn lấy nén hương, bái lạy trước bài vị.
Sắc mặt của ông chủ Ngưu không tốt, quay đầu hỏi sư phụ và tôi: "Đinh, Đinh đạo trưởng, mẹ, mẹ của tôi thật sự có ở đây không?"
Sư phụ của tôi không có mắt âm dương, làm sao biết được bà cụ Ngưu có ở đây hay không?
Nhưng sư phụ lại bình tĩnh nói: "Ông chủ Ngưu, đây là tang lễ của người đã khuất, cũng là nhà của người đã khuất, bà cụ Ngưu còn chưa có được chôn cất, cho nên việc bà ấy ở đây cũng là bình thường!"
Ông chủ Ngưu vừa nghe tới đây thì khuôn mặt lập tức biến sắc.
“Bịch” một tiếng liền quỳ gối ở trên mặt đất: “Mẹ! Mẹ! Con rất nhớ người! Nếu mẹ muốn tìm người nói chuyện, liền tới tìm con đi! Đừng đi tìm Tiểu Ngọc, mẹ, mẹ……”
Trong lúc nhất thời ông chủ Ngưu có chút mất khống chế, càng làm những người khác sợ hãi hơn.
Trong ánh mắt của ông chủ Ngưu, đều là chờ mong.
Đây là một người con có hiếu, dù biết mẹ mình đã chết, đã thành quỷ nhưng vẫn mong được gặp lại mẹ một lần nữa.
Sau khi ông chủ Ngưu hét vài câu, rất nhiều người thân đã đến khuyên can.
Nhưng ông chủ Ngưu vẫn không để ý tới, ông quay sang nói với sư phụ của tôi: “Đinh đạo trưởng, ông mở mắt ra đi, nhìn xem mẹ tôi đang ở đâu! Bà còn ở đây không?”
Sư phụ muốn từ chối việc này, bởi vì người và quỷ không thể có liên quan gì với nhau được.
Người chết như đèn tắt, không nên để lại quá nhiều vướng bận.
Nhưng sư phụ còn chưa kịp nói chuyện, cô bé đột nhiên chỉ về một hướng, ngây thơ nói: “Ông nội, cụ nội bị một con chó lớn bắt đi rồi!”
Cô bé vừa nói ra lời này, tôi liền ngây người tại chỗ.
Những người thân trong gia đình đều biến sắc, bị chó bắt đi rồi? Đây là tình huống gì?
Nhưng cũng có người lớn tuổi chen vào nói: “Tiểu Ngọc, cụ nội sao có thể bị chó bắt đi được. Đó là thần tiên cải trang, cụ nội của con muốn tới thiên đường hưởng phúc rồi!”
Mọi người xung quanh nghe vậy thì gật đầu lia lịa, cũng cho là như vậy.
Làm gì có người chết nào bị chó bắt đi? Là bị âm sai đến tiễn đi mới đúng.
Nhưng cô bé đã lập tức cãi lại: “Là con chó lớn, con chó vô cùng lớn…”
Cô bé còn chưa nói xong, cha của cô bé đã ra hiệu cho người phụ nữ kia bế cô bé sang chỗ khác.
Nhưng lúc này, sư phụ lại đột nhiên ngăn người phụ nữ kia lại.
Ông ngồi xổm xuống, cười hiền lành với cô bé rồi nói: "Bạn nhỏ, nói cho ông biết, con thật sự nhìn thấy chó?"
Cô bé không quen biết sư phụ tôi cho nên không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Nhìn thấy cô bé gật đầu, sắc mặt của sư phụ liền thay đổi.
Ông đột ngột đứng dậy, nói với tôi: "Có chuyện rồi! Tiểu Phàm, đuổi theo!"