Chân mày Hồ Tam Gia càng nhíu chặt hơn: “Xuất mã, cậu nói kĩ hơn xem! Yêu đạo kia đã đi nơi nào?”
Nói xong, ông ấy lại ngửi quanh bốn phía.
Tôi cũng không chậm trễ, nhanh chóng đem tất cả những chuyện xảy ra trước đó nói cho Hồ Tam Gia.
Hồ Tam Gia nghe xong thì sắc mặt cũng trầm xuống: "Không nghĩ tới ngoài Mắt Quỷ, Nhật Nguyệt lại còn có một tên yêu đạo lợi hại như vậy.
Xuất mã chớ hoảng sợ, có Hồ Tam tôi ở đây, nhất định sẽ bảo vệ các người chu toàn.”
Thấy Hồ Tam Gia nói như thế, tôi giống như được ăn một viên thuốc an thần.
Chỉ cần có sự bảo đảm của một Yêu Tiên mạnh mẽ như ông ấy thì sự an toàn sau này hẳn là có thể được bảo đảm.
"Hồ Tam Gia, tên yêu đạo kia tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Bây giờ chúng tôi không biết gì về gã cả.
Càng không biết gã ở nơi nào, chúng ta làm sao có thể tìm được gã, đề phòng gã đây?"
Hồ Tam Gia nghe tôi nói xong, chỉ gật gật đầu, cũng không mở miệng trả lời ngay.
Ông ấy đi tới bên cạnh một nhúm bụi rơm, chậm rãi ngồi xổm xuống, sau đó lấy tay vân vê.
Bộ dáng kia giống như một trinh sát hình sự trên TV vậy.
Tôi không làm phiền ông ấy mà chỉ đứng nhìn.
Hồ Tam Gia kiểm tra xung quanh một chút, lại quét mắt nhìn vài lần.
Lập tức mở miệng nói: “Ở trước mặt nhóm tiên gia chúng tôi, không gì có thể lặng lẽ che được dấu vết.
“Ồ? Hồ Tam Gia, ông có biện pháp gì sao?”
“Biện pháp tất nhiên là có!”
Nói xong, Hồ Tam Gia bỗng nhiên vung tay vào bên trong bụi cây.
Trong phút chốc, một cỗ yêu nguyên có lực lượng cường đại đã chấn động mà ra.
Đạo bào màu xanh cùng với tóc bạc của Hồ Tam Gia, tung bay trong gió, lộ ra dáng vẻ thần tiên.
Tuy rằng không biết Hồ Tam Gia đang làm gì, nhưng cảm nhận lực lượng cường đại trong yêu nguyên của ông ấy thì trong lòng không khỏi chấn động.
Hồ Lục Gia cùng Hồ Thất Nãi quả nhiên nói không sai, tu vi của Hồ Tam Gia vô cùng cường đại.
Là tồn tại mạnh nhất dưới Hồ Mẫu.
Chỉ riêng khí tức yêu nguyên này, e rằng đã đạt tới cảnh giới Đạo Tôn.
Thực lực chân chính, không dễ phỏng đoán.
Tôi vừa nghĩ tới đây, Hồ Tam Gia liền hướng xung quanh hô một câu: “Chim thú nơi này, mau tới đây!”
Tiếng nói trầm thấp, vang vọng toàn bộ bãi tha ma.
Chẳng mấy chốc, có thể nghe thấy được những âm thanh xào xạc ở những bụi cây xung quanh.
Không những thế, xa xa còn có một ít bóng đen chớp động.
Nhìn kỹ thì có thể thấy được đó là một số động vật nhỏ ở quanh đây.
Thậm chí, còn có một số chim nhỏ từ bốn phương tám hướng bay tới.
Nhìn thấy cảnh tượng này tôi liền sợ ngây người.
Mẹ kiếp! Còn có loại thao tác dọa người này nữa sao?
Tôi trừng mắt như muốn rớt ra ngoài, miệng lưỡi cứng đơ.
Nhưng sau khi nghĩ lại thì điều này dường như cũng rất hợp lý.
Người ta là Yêu Tiên, mặc dù là hồ ly nhưng vốn chính là loài thú.
Bọn họ có thể nói chuyện với những loài vật khác.
Tuy là nói như thế, nhưng mấy loài thú xung quanh rõ ràng không có một loài nào được mở linh trí.
Chẳng lẽ Hồ Tam Gia, thực sự có thể nói chuyện với những con thú bình thường không có trí thông minh này?
Mang theo nghi vấn trong lòng, tôi lẳng lặng nhìn hết thảy xung quanh.
Mà Tiểu Mạn ở bên cạnh, lúc này cũng có chút kinh ngạc.
Nhìn chim nhỏ ở khắp bốn phương tám hướng bay tới, lần lượt đáp xuống khắp nơi.
Thỏ rừng không ngừng từ trong bụi cây chui ra, còn có nhím, hồ ly, chồn, chuột lớn, thậm chí còn có cả rắn.
Tiểu Mạn không ngừng dựa vào người tôi, bắt đầu có chút lo lắng.
Tôi vỗ vỗ tay Tiểu Mạn, ý bảo cô ấy không cần sợ hãi.
Chỉ trong chốc lát, xung quanh chúng tôi liền tụ tập rất nhiều động vật nhỏ.
Những động vật này đều là động vật phổ biến nhất ở trong rừng, tùy ý có thể thấy được.
Chỉ là giờ phút này, bọn nó nhận được lệnh triệu hoán của Hồ Tam Gia nên tất cả đều tụ tập cùng một chỗ.
Hồ Tam Gia nhìn động vật khắp bốn phía, lập tức mở miệng.
Nhưng mà lần này trong miệng Hồ Tam Gia lại phát ra mấy tiếng như tiếng động vật.
Ví dụ như "Ô ô ô, ngao ngao ngao" như vậy, cùng loại thanh âm gầm nhẹ.
Đây chắc là ngôn ngữ giao tiếp của các loài động vật đi?
Kế tiếp, tôi nhìn thấy một con thỏ hoang phát ra âm thanh "xèo xèo" đối với Hồ Tam Gia.
Một con rắn hướng Hồ Tam Gia phát ra âm thanh"Tê tê tê".
Còn có hai con chim nhỏ cũng "líu ríu" nửa ngày với ông ấy.
Cuối cùng Hồ Tam Gia khẽ gật đầu, bộ dáng giống như rất hài lòng.
Sau đó vung tay lên với mấy con thú xung quanh, lập tức mở miệng nói: “Làm phiền chư vị rồi, đều đi thôi!”
Vừa dứt lời, nhóm động vật nhỏ xung quanh liền đồng loạt quay đầu, nhanh chóng tản ra.
Không bao lâu đã chui vào trong lùm cây.
Về phần những con chim nhỏ kia cũng lập tức giải tán, đảo mắt đã biến mất ở trong đêm tối.
Chờ sau khi những động vật nhỏ này biến mất, Hồ Tam Gia mới quay đầu nhìn về phía tôi.
“Lão Hồ cơ bản đã nắm được một chút thông tin.
Một số đặc điểm bên ngoài của tên yêu đạo kia đại khái là như vầy.
Là một người đàn ông da trắng, mắt đeo kính, tương đối trẻ tuổi.
Ba ngày trước từng tới đây từ hướng Đông Bắc và bện mấy người rơm đó ở đây.
Bởi vì mấy loài vật này chưa được khai trí, cho nên chỉ có thể hỏi được từng đó thôi.
Nếu sau này cậu gặp phải người có đặc điểm như vậy thì phải đề phòng nhiều hơn."
Nghe được một câu như thế, tôi cũng không biết nên cười hay nên khóc.
Là nam, trẻ tuổi, da trắng và mắt đeo kính, ở trên đường cũng đã có một tá người.