"Hồ Tam Gia, hiện tại tôi cần thao tác như thế nào?"
Hồ Tam Gia lắc đầu: "Thu hồi linh lực đi!
Nếu không biết bước cuối cùng thì không cách nào liên lạc được với chủ nhân của ấn pháp này.
Bây giờ cứ như vậy đi!
Lão Hồ đem ấn pháp của mình lưu lại trên mu bàn tay trái của cậu.”
Nghe Hồ Tam Gia nói như vậy, cảm giác cũng chỉ có thể như thế.
Tôi gật đầu, thu hồi Đạo khí.
Không có đạo khí kích thích, cái đồ án Thái Cực kia rất nhanh liền biến mất, lần nữa biến thành hai nốt ruồi đen.
Mà Hồ Tam Gia thì tiếp tục kết ấn, vận chuyển yêu nguyên.
Cuối cùng điểm một cái ở trên mu bàn tay trái của tôi.
Điểm này khiến tôi cảm giác một trận đau đớn xuất hiện, giống như lửa đốt.
Nhưng điều không thể ngờ chính là cảm giác như lửa thiêu này, dường như kích thích thần kinh trong đầu tôi một chút.
Thân thể chấn động, một hình ảnh khó hiểu xuất hiện.
Nhớ lại đó là lúc đang ở trong cửa hàng, tôi giống như bị người ta cắn một cái, sau đó tay phải của tôi cũng đau đớn như vậy.
Theo bản năng nhìn thoáng qua tay phải của mình, thấy trên tay phải là hai chấm nốt ruồi đen.
Đồng tử của tôi đột nhiên phóng đại, cả người sửng sốt.
Chính là chỗ này, lúc ấy vị trí tôi bị cắn, chính là vị trí của hai nốt ruồi đen này.
Cái loại cảm giác đau đớn như lửa kia, cũng giống như bây giờ.
Nhưng mà, nhưng mà người lúc ấy cắn tôi, là ai?
Tôi không ngừng nhớ lại, muốn tìm lại cảm giác đó.
Tìm lại người đã cắn tôi mà tôi lại không thể nhớ được.
Nhưng dù cho có cố gắng thế nào, ký ức trong đầu cũng đã mơ hồ căn bản là nhớ không ra.
Hồ Tam Gia thấy tôi như vậy, còn tưởng rằng tôi đau đớn chịu không nổi.
“Cậu kiên trì một lát.
Rất nhanh sẽ không đau nữa.”
Nghe nói như thế tôi mới phản ứng lại.
Tôi nhìn tay trái bị Hồ Tam Gia điểm, lắc lắc đầu: “Hồ Tam Gia, tôi không sao, chỉ là nghĩ tới một ít chuyện thôi!”
“Chuyện gì?”
Tôi lại cười cười, không định nói ra.
“Không có gì, hiện tại xong chưa?” Nói xong, tôi giơ tay trái lên.
Chỉ thấy vị trí bị điểm trên tay trái lúc này đã xuất hiện một xoáy tròn đặc biệt.
Rất nhỏ, nhìn qua chỉ thấy như một nốt ruồi màu đỏ.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện.
Đó là một hình tròn ốc, giống như một vòng xoáy.
Hồ Tam Gia nghe tôi hỏi, trịnh trọng mở miệng nói: “Đây là Hồ ấn của lão Hồ, cũng là một ấn triệu hoán.
Vận đạo khí là có thể kích hoạt.
Sau khi kích hoạt rồi chỉ cần niệm tên lão hồ, Hồ Tam.
Nhiều nhất là ba lần, linh môi của lão Hồ liền có thể nhanh chóng đi tới bên cạnh cậu, bảo vệ cậu chu toàn!"
Nghe Hồ Tam Gia nói xong, tôi liền xúc động.
Tốt lắm, từ giờ trở đi.
Tôi lại có thêm một đòn sát thủ, Tam Gia của Hồ tộc.
Nếu lần sau bị đoạt Hồ Lệnh, tôi cũng có thể trực tiếp gọi Tam Gia tương trợ.
Tôi vội vàng chắp tay nói: “Đệ tử đa tạ Tam Gia lưu ấn để bảo vệ.”
Hồ Tam Gia khoát tay áo: “Không sao không sao, cậu là đệ tử xuất mã của Hồ tộc tôi.
Hành động của cậu ở dương gian, đều có liên quan đến Hồ tộc.
Cậu tích lũy công đức, cũng là tích lũy công đức cho Hồ tộc tôi.
Cho nên không có gì phải cảm ơn.
Chỉ hy vọng xuất mã tuân thủ nghiêm ngặt bản tâm, bảo vệ chính đạo.”
“Hồ Tam Gia yên tâm, đệ tử nhất định không quên sơ tâm ban đầu.” Tôi rất trịnh trọng mở miệng.
Hồ Tam Gia gật gật đầu:
"Đã như vậy, lão Hồ cũng không ở lại lâu.
Chờ sau khi lão Hồ trở về, nhất định sẽ báo chuyện hôm nay cho Hồ Mẫu.
Tất nhiên sẽ sớm ngày tìm ra tên yêu đạo kia, thay xuất mã cậu đòi lại một cái công đạo.
Vì những người vô tội đã chết, đòi lại một lời giải thích cho họ.
******
Sau khi Hồ Tam Gia nói xong liền hóa thành một làn sương trắng, lập tức biến mất.
Thấy ông ấy rời đi, lại nhìn Hồ ấn vòng xoắn ốc ở trên tay trái tôi liền thở dài.
Một sự kiện xe tang nho nhỏ mà đằng sau lại ẩn giấu một tên yêu đạo cường đại như thế.
Hơn nữa người này còn có khả năng là sư huynh của tôi.
Hiện tại, Hồ Tam Gia thậm chí là Hồ tộc cũng đã bị kinh động đến.
Nhưng dù sao đi nữa tối nay chúng tôi cũng may mắn lắm rồi.
Đều chỉ bị thương chứ không mất mạng.
Điều này cũng xem như trong cái rủi có cái may.
Nghĩ tới đây tôi liền quay đầu nhìn về phía Tiểu Mạn ở bên cạnh.
Sau đó cười khổ nói: "Nhìn đi! Đã nói đừng đi theo tớ rồi mà. Suýt chút nữa cậu đã bỏ mạng ở chỗ này rồi!"
Tiểu Mạn nghe tôi nói xong cũng hít vào một ngụm khí lạnh.
Vừa rồi quả thật quá mạo hiểm, nhưng cô ấy nghĩ mãi cũng chưa hiểu được.
Vì sao tên yêu đạo kia sau khi nghe xong tên của tôi thì lại bỏ đi?
Tuy nhiên Tiểu Mạn cũng không để ý quá nhiều nữa mà chỉ nói với tôi: "Bây giờ chúng ta không phải đã ổn rồi sao?
Nhưng mà tình huống của Tiểu Mỹ lại không tốt lắm!"
Nghe đến đó, tôi nhìn thoáng qua Hồ Mỹ đang nằm trong lòng Tiểu Mạn.
Hồ Mỹ bị tên yêu đạo kia rút đi yêu nguyên nên vô cùng suy yếu, ít nhất cũng phải tĩnh dưỡng mười ngày nửa tháng.
Hiện tại ở lại nơi này cũng chẳng để làm gì.
Sau đó tôi và Tiểu Mạn cùng nhau mang theo Hồ Mỹ nhanh chóng rời khỏi bãi tha ma ở chốn rừng sâu này.
Nhưng khi đến bên ngoài bãi tha ma thì tôi phát hiện chiếc túi vải bố lúc trước dùng để chứa những quỷ hồn kia đã bị xé rách.
Chín con quỷ bên trong đã chạy hết cả, không còn tên nào sót lại.
Thậm chí nam quỷ tài xế ở bên ngoài kia cũng không rõ tung tích.