Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1603

Chương 1603 Chương 1603

Tôi không biết ai đã làm rách chiếc túi này, nhưng tuyệt đối không phải là tên nam quỷ tài xế đó.

Bởi vì gã không có đạo hạnh và năng lực để làm, hơn nữa trên chiếc túi vải bố đó còn được dán bùa chú.

Du hồn dã quỷ bình thường, căn bản là không có cách nào tới gần được chứ đừng nói gì đến chuyện xé rách cái túi này.

Nhưng vấn đề bây giờ là mấy con quỷ đó đã bỏ chạy không thấy bóng dáng.

Tôi cầm lấy cái túi lên nhìn một chút, cảm giác nó căng phòng như sắp nổ tung.

Bởi vì các đường may của túi vải bố tất cả đều bị bung ra.

Tôi cau mày, theo lý mà nói. Năng lực do chín con quỷ kia hợp lại cũng không thể làm được điều này.

Nhưng vì sao bọn chúng có thể làm hỏng chiếc túi đã được dán bùa chứ?

Trong lòng tôi nghi hoặc không biết những quỷ hồn này đã đi đâu.

Nhưng cũng suy đoán rằng bọn chúng có thể đã bị tên yêu đạo kia bắt đi bằng một phương pháp bí mật nào đó...

Sau khi đứng đó nhìn xung quanh vài lần, tôi tiếp tục đi xuống núi mà không dừng lại.

Khi gặp chuyện này, tôi đã làm mọi thứ có thể.

Linh lực trong cơ thể gần như cạn kiệt, không còn sức để chiến đấu nữa.

Còn mấy tên quỷ hồn đó đi đâu thì tùy!

Miễn là chúng không làm hại những người vô tội và không rơi vào tay tôi lần nữa.

Phần còn lại tôi thực sự không thể làm gì được.

Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là một con người và khả năng của tôi có hạn.

Lúc này, tôi cùng Tiểu Mạn đi xuống núi với một đống nghi vấn trong đầu.

Khi chúng tôi đến chân núi thì đã là bốn giờ sáng.

Vì nơi này quá xa nên không có dịch vụ đặt xe trên mạng.

Còn nếu Tiểu Mạn gọi xe đưa đón từ công ty thì ít nhất cũng phải mất hai tiếng.

Thế là hai chúng tôi lê tấm thân mệt mỏi đi bộ trên con đường ngoại ô.

Nhưng cũng thật may mắn, đi được khoảng mười phút thì chúng tôi đã nhìn thấy một chiếc taxi.

Bởi vì nơi này cách nhà Tiểu Mạn không xa, chỉ khoảng nửa giờ lái xe.

Vì vậy, sau khi lên xe tôi bảo tài xế lái thẳng đến Hoa Viên Thủy Thiên, tên tiểu khu của Tiểu Mạn.

Tài xế cũng không nói nhảm với chúng tôi, cũng không hỏi tại sao chúng tôi lại đến vùng ngoại ô hoang vu hẻo lánh này vào đêm khuya thế này.

Đạp mạnh chân ga, không lâu sau đã đến cổng tiểu khu.

Khi nhìn thấy Tiểu Mạn đã tới cửa, tôi tính chuẩn bị chào tạm biệt cô ấy rồi quay trở lại thị trấn.

Nhưng mà lúc này tài xế nói rằng đã tới giờ anh ta phải trả xe.

Người ta nói tôi có thể đi xe khác.

Sau khi trả tiền xong tôi theo Tiểu Mạn xuống xe.

Lúc này tôi nghe cô ấy nói với tôi: "Đã đến trước cửa nhà tớ rồi. Đến nhà tớ ngồi một lát đi! Rồi ngủ một giấc."

Tôi rất muốn từ chối lời mời của Tiểu Mạn.

Suy cho cùng, cô ấy là một cô gái độc thân còn tôi là một người đàn ông trưởng thành.

Bây giờ vẫn là ban đêm, theo người ta về nhà như vậy thật không hay chút nào, đúng không?

Nhưng cơ thể tôi thực sự đã quá mệt mỏi và tôi muốn ngủ nên tôi lưỡng lự một lúc.

Thấy tôi không lên tiếng, Tiểu Mạn trợn mắt nhìn tôi nói: "Tớ còn chưa ngại thì cậu còn ngại nữa sao?

Cậu không đi, Tiểu Mỹ còn phải băng bó vết thương đấy!”

Nghe nói như thế, tôi cảm thấy cũng có lý.

Tôi đây quang minh chính đại, chỉ ở nhờ một đêm mà thôi, cũng không có gì sai trái đúng không?

Cho nên tôi liền gật gật đầu: "Vậy được rồi!"

Tiểu Mạn thấy tôi đồng ý thì rất vui mừng.

Lập tức dẫn theo tôi đi vào tiểu khu, đây cũng không phải là lần đầu tiên tôi tới nơi này.

Cho nên miễn cưỡng cũng coi như là quen thuộc, mà phòng của Tiểu Mạn ở cách cửa chính cũng không tính là quá xa.

Không lâu sau, Tiểu Mạn đã dẫn tôi đến phòng cô ấy.

Phòng của Tiểu Mạn không khác nhiều so với lần trước tôi tới, bài trí đơn giản, rất sạch sẽ.

Bởi vì đốt đàn hương cao cấp cho nên trong phòng này có một mùi đàn hương nhàn nhạt.

Sau khi vào nhà, chúng tôi đặt Hồ Mỹ lên sô pha, sau đó băng bó móng vuốt cho cô ấy.

Miệng vết thương lần trước còn chưa khép lại hoàn toàn thì lần này lại bị nứt ra.

Nhưng bởi vì lúc trước cô ấy đã ăn Địa Long Tiên, cho nên vết thương cũng không lớn, chỉ rất nhỏ.

Lúc khử trùng cho Hồ Mỹ, cô ấy mơ mơ màng màng mở to mắt.

Còn yếu ớt hỏi tôi chúng tôi có phải vẫn còn sống không...

Tôi cũng nói cho cô ấy biết, hiện tại chúng ta rất tốt.

Lúc này đang ở nhà Tiểu Mạn, để cho cô nghỉ ngơi thật tốt.

Hồ Mỹ khẽ gật đầu "Ừ" một tiếng, nhắm hai mắt lại tiếp tục ngủ.

Làm xong những thứ này thì trời cũng gần sáng rồi.

Lúc này tôi buồn ngủ vô cùng.

Bởi vì linh khí bị yêu đạo kia rút đi, chẳng khác gì ba ngày ba đêm không ngủ nên không thể trụ nổi nữa.

Tiểu Mạn thấy tôi liên tục ngủ gật liền bảo tôi lên lầu nghỉ ngơi.

Sau đó, cô ấy sắp xếp cho tôi ngủ ở phòng khách trên lầu.

Lúc này tôi buồn ngủ không chịu được, đừng nói là có giường, nằm sô pha cũng còn được.

Tiểu Mạn đi lấy đồ dùng vệ sinh cá nhân, tôi nhanh chóng rửa mặt sau đó ngã xuống giường liền ngủ thiếp đi...

Chờ đến lúc tôi mơ mơ màng màng tỉnh lại thì đã là buổi chiều.

Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều.

Tính toán một chút thì đã ngủ 8 tiếng.

Linh lực trong cơ thể cũng khôi phục ba bốn phần, tinh thần đã phấn chấn hơn rất nhiều.

Tôi chậm rãi bò dậy khỏi giường, duỗi lưng một cái, lúc này mới cẩn thận quan sát phòng của Tiểu Mạn.

Nhà của con gái rất khác với nhà của mấy tên con trai, có một mùi thơm ngào ngạt.

Bình Luận (0)
Comment