Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1604

Chương 1604 Chương 1604

Lúc này chăn mà tôi đắp đều là mèo hello kitty màu hồng phấn.

Khóe miệng mỉm cười, tôi hít sâu một hơi định đi ra bên ngoài.

Nhưng lúc này, ngoài phòng đột nhiên truyền đến mấy giọng nói của đàn ông rất xa lạ, thậm chí còn có tiếng cãi nhau.

"Cái này sao được chứ? Tôi nhất định phải lên trước."

"Cái gì mà cậu lên trước, là tôi lên trước!"

*****

Đột nhiên nghe được cuộc trò chuyện của mấy người đàn ông xa lạ như vậy.

Hơn nữa cuộc đối thoại này còn cái gì mà.

Cậu lên trước, tôi lên trước rồi cùng lên gì đó.

Khiến đầu tôi “ù ù” mấy tiếng, sau đó xuất hiện một số hình ảnh không thể giải thích được.

Phản ứng đầu tiên chính là trong nhà có trộm.

Vừa nảy ra suy nghĩ này, lại có âm thanh lo lắng của Tiểu Mạn truyền vào.

“Các anh đều dừng lại đi, đừng lộn xộn nữa!”

Vừa nghe Tiểu Mạn nói lời này, hơn nữa trong giọng nói còn có chút tức giận.

Trong lòng tôi đột nhiên căng thẳng, thầm nghĩ không ổn, Tiểu Mạn gặp nguy hiểm rồi.

E rằng mấy tên trộm đó đã bắt được Tiểu Mạn và đang đối xử thô lỗ với cô ấy.

Tiểu Mạn là bạn thuở nhỏ của tôi, cũng là bạn tốt của tôi, tôi sao có thể để chuyện này xảy ra được?

Lập tức nổi trận lôi đình, chuẩn bị lao ra xé xác mấy tên cầm thú này.

Nghĩ tới đây, cả người tôi "Vèo" một tiếng liền bật dậy khỏi giường.

Thậm chí dép cũng không thèm mang mà trực tiếp nhảy xuống đất.

Kéo cửa phòng một cái “roẹt” trực tiếp xông ra ngoài.

Nhà Tiểu Mạn thông tầng nên ra khỏi cửa là có thể nhìn thấy phòng khách ở tầng một.

Bởi vì tôi đang sốt ruột nên cũng không quản tình huống phía dưới.

Cửa vừa mở ra đã rống to xuống dưới kia: “Dừng tay cho tôi!”

Vừa dứt lời tôi liền xông tới mép lan can.

Tính vượt nhảy qua lan can mà xuống bên dưới.

Nhưng ngay khoảnh khắc tôi thực hiện động tác này, cả người tôi bỗng cứng đờ.

Bởi vì, bởi vì những gì tôi thấy trước mắt cùng với trong tưởng tượng không giống nhau.

Chỉ thấy phía dưới có vài người ngồi vây quanh, áo mũ chỉnh tề.

Bọn họ ngồi xung quanh bàn trà mà Tiểu Mạn đang ngồi chính giữa sô pha.

Cô ấy không chỉ rất ổn mà lúc này còn cầm một kiện văn kiện, hoàn hảo không tổn hại gì cả.

Bên cạnh còn có một người đang làm ra động tác đưa văn kiện.

Hiển nhiên, những người này cũng không phải là phường trộm cướp gì đó.

Tiểu Mạn cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào.

Chắc là đồng nghiệp của Tiểu Mạn, lúc này mọi người đang họp sao?

Trong phút chốc tôi cảm thấy mình như xiếc khỉ.

Mà tất cả mọi người ở dưới tầng một đều ngẩng đầu nhìn về phía tôi đang ở trên tầng hai.

Vẻ mặt kinh ngạc, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Đến khi Tiểu Mạn tỉnh táo lại, cô ấy thấy tôi vẫn còn muốn nhảy lầu liền vội vàng mở miệng nói: “Đinh Phàm, cậu đang làm gì vậy? Bên kia có cầu thang, không cần nhảy lầu đâu.”

Nghe thấy lời này tôi xấu hổ đến mức mặt giật giật mấy cái.

Mà lúc này mấy người nam nữ dưới tầng cũng phục hồi tinh thần.

Sau khi nghe Tiểu Mạn nói xong, có chút kinh ngạc quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Mạn.

Ánh mắt liên túc đảo qua liếc lại giữa hai người chúng tôi.

Một người phụ nữ trung niên sau khi sửng sốt một lúc lâu lập tức lộ ra một nụ cười.

Nói với Tiểu Mạn: "Triệu tổng, vị này, chẳng lẽ là bạn trai của cô?"

Tiểu Mạn vừa nghe lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên đỏ bừng lên.

Lúc này cô ấy mới nhớ ra đây là nhà mình.

Hơn nữa giờ phút này tôi còn không mặc quần áo chỉnh tề.

Tôi trong bộ dạng này xuất hiện ở trong nhà cô ấy thì hiển nhiên sẽ làm cho người ta hiểu lầm.

Trong lúc nhất thời, Tiểu Mạn cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Đám nhân viên ở xung quanh thấy Tiểu Mạn ngượng ngùng như thế thì trong nháy mắt chợt hiểu ra.

Đều ghi nhớ khuôn mặt của tôi, vị bạn trai của tổng giám đốc.

Khuôn mặt này cần phải nhớ kỹ, nếu không sau này làm sao có thể lăn lộn trong công ty được?

Bọn họ vốn đang kinh ngạc liền thay đổi sắc mặt, lộ ra vẻ mặt tươi cười.

Có một nhân viên thậm chí còn chào hỏi tôi trước: "Xin lỗi đã làm phiền anh nghỉ ngơi!"

Nghe vậy tôi càng xấu hổ hơn.

Nhưng tôi vẫn vội cười nói xin lỗi: "Cái kia, cái kia là tôi không biết mọi người đang họp. Mọi người tiếp tục, tiếp tục đi!"

Nói xong tôi vội vàng thu lại cái chân đang muốn nhảy qua lan can, lập tức quay về trong phòng.

Giờ phút này tôi chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Còn tưởng rằng Tiểu Mạn gặp nguy hiểm, nhưng ai biết người ta đang họp trong phòng.

Ai biết được, ngôn ngữ họp của bọn họ lại đặc biệt như vậy.

Cái gì mà "Anh lên, tôi lên, cùng lên", đây là mấy từ nên có trong cuộc họp sao?

Tôi có chút không nói nên lời, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng không thể làm ổ luôn ở trong phòng, đúng không?

Vì vậy tôi vội vàng mặc quần áo, sau đó đi ra khỏi phòng.

Đến khi tôi ra khỏi cửa lần nữa, những người xa lạ kia đã đứng dậy và chuẩn bị rời đi.

Lúc này thấy tôi ra ngoài thì tất cả lần lượt nhìn sang.

"Đinh tiên sinh, thật ngại vì đã quấy rầy!"

"Đinh tiên sinh, hôm khác rảnh rỗi chúng ta đi đánh golf nhé!"

"Đinh tiên sinh, chúng tôi đi đây, làm phiền rồi!"

“…”

Những quản lý cấp cao của công ty này hiển nhiên là đã biết họ của tôi từ trong lời nói của Tiểu Mạn.

Đối phương lịch sự nói chuyện như vậy, tuy rằng không quen biết nhưng tôi vẫn mỉm cười đáp lại.

“Không phải, không có, không...... "

Rất máy móc và cũng rất nghiêm túc.

Tiểu Mạn thấy tôi như vậy liền nhịn cười.

Chờ những người này đi xong mới quay đầu nói với tôi: "Được rồi, bọn họ đều đi rồi. Xem cậu lo lắng đến mức nào kìa, bọn họ có ăn thịt cậu đâu."

Bình Luận (0)
Comment