Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1605

Chương 1605 Chương 1605

Tôi bước xuống lầu có chút xấu hổ.

Tôi đến chỗ Tiểu Mạn rồi gãi đầu: “Lần đầu tiên đến nhà cậu thì đã gặp mẹ cậu. Lần này thì lại gặp rất nhiều đồng nghiệp của cậu nữa.

Tờ còn liều lĩnh như vậy, chắc họ đã hiểu lầm tớ và sẽ gây rắc rối cho cậu, đúng không?"

Tôi cảm thấy có chút áy náy, nhưng Tiểu Man lại chẳng để ý chuyện đó.

Cô ấy lắc đầu, bỗng nhiên nghiêm túc nhìn tôi: "Không sao đâu, chỉ là hiểu lầm thôi!

Hoặc, hoặc, tại sao cậu không làm bạn trai của tớ luôn đi?"

Tiểu Mạn nói xong câu cuối cùng, thì mặt đã đỏ đến tận cổ.

Đôi mắt to long lanh, lộ ra vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ.

Còn tôi thì hoàn toàn choáng váng.

Đầu óc tôi quay cuồng hỗn loạn.

Tiểu Man không phải là người xấu, cô ấy tốt về mọi mặt từ công việc, ngoại hình, gia cảnh và học vấn.

Những người như cô ấy được gọi là tinh anh của nhân loại.

Không chỉ vậy, chúng tôi còn là thanh mai trúc mã.

Dù mười năm không gặp nhưng tình cảm ngây ngô vẫn còn đó.

Và sau khi gặp lại, mối quan hệ của chúng tôi cũng trở nên tốt đẹp hơn.

Thậm chí đêm qua, Tiểu Mạn đã liều mạng lao vào sâu trong bãi tha ma.

Dù có nguy cơ bị tên yêu đạo kia giết chết, cũng quyết phải ngăn gã lại để cho tôi có cơ hội sống sót.

Tình cảm của cô ấy dành cho tôi rất sâu sắc và xuất phát từ tận đáy lòng.

Nhưng còn tôi thì sao! Một kẻ thua cuộc tội nghiệp không biết gì ngoài việc trừ tà.

Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ để Tiểu Mạn làm bạn gái của mình.

Một chút cũng không có.

Tôi chỉ coi cô ấy như em gái, em gái ruột của mình.

Nhưng bây giờ, Tiểu Man lại đột nhiên nói ra những lời như vậy.

Nó khiến tôi hơi bối rối trong giây lát và đầu óc cũng rơi vào trạng thái hỗn loạn.

Im ắng, cả căn phòng như rơi vào một sự im lặng đến rợn người.

Mãi một lúc sau tôi mới mở miệng nói: “Vậy, cái đó, cái đó, cậu đang nói vớ vẩn gì vậy. Cậu bao nhiêu tuổi rồi, cô gái, cậu đang nghĩ gì vậy?"

Tôi vừa muốn nhịn xuống, nhưng ai biết được Tiểu Mạn lại đột nhiên ôm lấy cổ tôi: "Tớ không phải đang đùa. Thực ra, tớ đã muốn nói với cậu từ lâu rồi. Rất lâu, rất rất lâu... "

Khi nói điều này, Tiểu Mạn thực sự đã khóc.

Khóc như thể cô ấy rất thương tâm, tôi có thể cảm nhận được điều đó.

Cô ấy nói ra điều đó từ tận đáy lòng mình, có thể cô ấy thực sự, thực sự thích tôi.

Cũng không biết tại sao, hôm nay tôi lại đột nhiên chạm phải vạch đỏ đó.

Tiểu Mạn liền đem mấy lời giấu ở trong lòng đã lâu trực tiếp nói ra.

Tôi không đẩy cô ấy ra, nhưng cũng không ôm lấy.

Sắc mặt của tôi, đã trầm xuống.

Trong mắt tôi, tình cảm phải xuất phát từ hai phía.

Tôi đối với Tiểu Mạn, thật sự không phải là tình yêu.

Cảm giác người trong lòng mình cũng không phải là Tiểu Mạn.

Đúng vậy, đúng là thỉnh thoảng tôi sẽ nhớ tới nữ quỷ Mộ Dung Ngôn đã đi cùng tôi trên đường Hoàng Tuyền.

Nếu như tôi bởi vì gia thế tướng mạo của đối phương, miễn cưỡng chấp nhận Tiểu Mạn.

Vậy là tôi đang hại cô ấy, tôi không thể đối xử với cô ấy như vậy được.

Vì thế tôi đang định từ chối.

Nhưng ai biết, tôi còn chưa kịp nói ra lời này.

Tiểu Mạn không kiểm soát được nội tâm kích động, liền bật khóc.

Vừa khóc vừa kể với tôi: “Hu hu hu, Đinh Phàm, Đinh Nguyên Bảo, tớ thích cậu, tớ thật sự rất thích cậu.

Cậu là tên đại ngốc, chẳng lẽ cậu không nhìn ra sao?

Cả ngày đều đi bắt quỷ bắt yêu, cậu giống như một tên ngốc vậy.

Kỳ thật, kỳ thật tớ rất lo lắng cho cậu, rất lo lắng cho cậu đó.

Đêm hôm qua nguy hiểm như vậy, suýt chút nữa cậu đã chết rồi.

Cậu biết không?

Tớ muốn ở bên cậu, muốn làm bạn gái của cậu......”

*****

Tiểu Mạn khóc lóc kể lể, không ngừng nói.

Những lời tưởng chừng như đã bị đè nén bấy lâu nay cuối cùng cũng được nói ra.

Trong khoảnh khắc này, cảm xúc của cô ấy như tức nước vỡ bờ, thao thao bất tuyệt mà phát tiết ra ngoài.

Tôi cả người ngây ngẩn, đứng yên không nhúc nhích.

Tình ý của Tiểu Mạn đối với tôi, tôi có thể cảm nhận được và cũng hiểu được.

Nhưng, nhưng mà tôi đối với Tiểu Mạn thật sự không hề có tình yêu.

Đối với tôi, nếu đã không yêu.

Thì không cần phải cưỡng cầu ở bên nhau bởi vì nó chẳng có nghĩa lí gì cả.

Nghĩ đến đây, tôi hít sâu hai hơi.

Sau đó giơ tay lên, nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy.

Mà cảm xúc của Tiểu Mạn cũng đã dần dần ổn định lại.

Rồi hai người chúng tôi chậm rãi tách ra.

Sau đó tôi nhìn thấy mắt Tiểu Mạn đỏ hoe, ngập nước mắt hỏi tôi: "Đinh Nguyên Bảo, cậu, cậu có đồng ý không?"

Nhìn dáng vẻ này của Tiểu Mạn, tôi rất muốn thương hương tiếc ngọc.

Nhưng lý trí của tôi tuyệt không cho phép bản thân làm như vậy.

Tôi nói với giọng nghiêm túc: "Tiểu Mạn, cậu là một cô gái rất tốt. Nhưng tớ, tớ vẫn luôn xem cậu như một cô em gái."

Tôi nói câu này một cách nghiêm túc, nhưng ngay khi vừa nói xong.

Thân thể Tiểu Mạn rõ ràng run lên, hai mắt đỏ hoe rồi lại rơi nước mắt.

Tôi biết những lời này có thể làm tổn thương cô gái này.

Nhưng có một câu nói rất hay, đau dài không bằng đau ngắn.

Thay vì để cho cô ấy phí tâm sức lên người tôi, không bằng để cho cô ấy sớm bỏ và đi tìm hạnh phúc chân chính thuộc về cô ấy.

Thấy Tiểu Mạn lại khóc, tôi hoảng hốt: "Tiểu Mạn, Tiểu Mạn, cậu đừng khóc nữa!

Tớ thật ngốc mà.

Được rồi, đừng khóc, cậu kêu tớ làm cái gì cũng được......"

Tôi cố hết sức để an ủi Tiểu Mạn.

Mà cô ấy càng khóc dữ dội hơn, liền ngồi xổm trên mặt đất.

Bình Luận (0)
Comment