Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1606

Chương 1606 Chương 1606

Bộ dáng rất thương tâm, âm thanh "hu hu hu”, khiến tôi rất đau lòng.

Bởi vì tôi là sư phụ nhặt được, mà trong nhà lại làm nghề mai táng cho nên từ nhỏ các bạn cùng lứa đều không muốn chơi với tôi.

Chỉ có Tiểu Mạn chịu chơi cùng với tôi.

Cũng bởi vì lí do này mà tôi coi Tiểu Mạn như một người em gái của mình.

Thấy em gái mình khóc thương tâm như vậy, một người anh như tôi sao có thể không có cảm xúc gì được?

Mãi một lúc lâu sau Tiểu Mạn mới ngẩng đầu lên.

Nước mắt như mưa, mắt mũi sưng hết cả lên.

Thấy cô ấy như vậy, tôi đang định lên tiếng.

Nhưng Tiểu Mạn lại đột nhiên kích động nói: "Cậu đi đi, đi mau đi.

Ai muốn làm em gái cậu, ai muốn làm em gái cậu đâu chứ.

Tên khốn kiếp này, cậu đi đi,......”

Nói xong, Tiểu Mạn còn đẩy tôi một cái.

Lúc này cô ấy đang rất kích động, lại còn muốn đuổi tôi đi.

Tôi cảm thấy nếu tiếp tục ở lại chỗ này sẽ càng chọc tức cô ấy hơn.

Cho nên tôi đành đứng dậy: “Được rồi, tớ đi, Tiểu Mạn, cậu cũng đừng khóc nữa!”

Tôi vừa nói vừa lùi lại.

Khi đến cửa thì vội mang giày, cầm lấy hộp kiếm với túi xách rồi nhanh chóng ra ngoài.

Khi Tiểu Mạn thấy tôi đi thật thì lại càng khóc thương tâm hơn nữa.

"Tên đại ngốc này. Tớ bảo cậu đi là cứ thế đi luôn sao?

Trên đời này còn có cô gái nào. Đối với cậu tốt hơn tớ không?

Đồ ngốc, đồ ngốc..."

Tiểu Mạn ở trong phòng mắng tôi, còn tôi sau khi ra khỏi phòng chỉ nghe được hai chữ “Đồ ngốc, đồ ngốc.”

Tôi cảm thấy bây giờ chắc Tiểu Mạn sẽ ghét tôi lắm, tôi dừng lại đứng ở cửa một lát.

Mà lúc này một con hồ ly màu đỏ, bỗng nhiên nhảy ra khỏi cửa sổ.

Nhìn kỹ thì chính là Hồ Mỹ.

Sau khi Hồ Mỹ nhảy xuống khỏi cửa thì nhanh chóng đi tới bên cạnh tôi.

Đồng thời miệng nói tiếng người: “Đinh Phàm, Triệu Tiểu Mạn đối với anh không tệ.

Đêm qua còn không sợ bị tên yêu đạo kia giết mà liều mạng tới cứu anh đó.

Phần tình nghĩa này cũng đủ chứng tỏ là cô ấy thật lòng yêu anh.

Còn anh thì tốt rồi, xem người ta là em gái khiến người ta tổn thương như vậy!

Loại người như anh khó trách đã lớn tuổi như vậy rồi vẫn là trạch nam chết tiệt, cẩu độc thân.”

Hồ Mỹ mắng không chút khách khí, nghe xong tôi một thân choáng váng.

Nhưng mà tôi cũng có chút tức giận, cái gì mà lớn tuổi như vậy chứ?

Tôi còn chưa tới hai mươi bốn tuổi đâu!

Hơn nữa, tôi là cẩu độc thân thì hồ ly nhỏ như cô chẳng lẽ không phải sao hả?

Mấy lời này khiến tôi tức hộc máu, nhưng không đợi tôi phản bác.

Hồ Mỹ đã chui vào trong túi xách của tôi, cũng không nói nữa mà nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.

Thấy Hồ Mỹ đã chui vào túi xách thì tôi cũng chẳng nói thêm gì.

Quay lại nhìn căn phòng, nghe tiếng khóc trong phòng dần dần nhỏ đi.

Đành thở dài sau đó mang theo hộp kiếm cùng túi xách rời khỏi nơi này.

Đi dọc con đường, tôi cảm giác mất mát vô cùng.

Đêm qua Tiểu Mạn đã liều mạng cứu tôi như vậy.

Hôm nay lại bị tôi làm tổn thương sâu sắc.

Những lời vừa nãy của tôi có phải quá thẳng thắn rồi không?

Cái gì mà chỉ xem như em gái?

Có phải giống như Hồ Mỹ nói, rất khiến người ta tổn thương?

Vừa nãy tại sao tôi không thể nói lời uyển chuyển hơn chút chứ?

Trong lòng thầm nguyền rủa bản thân, chết tiệt, vì sao lại nói thẳng thắn và nghiêm túc như vậy chứ.

Tôi tự trách mình suốt chặng đường và cảm thấy rất chán nản, tôi hút từng điếu thuốc.

Tôi bắt xe buýt đến nhà ga, buồn bã mua vé rồi một mình lên xe.

Ngồi ở trước cửa sổ xe, tôi cảm thấy tâm trạng của mình không tốt một chút nào.

Mấy lần mở wechat của Tiểu Mạn, muốn nói vài câu với cô ấy nhưng rồi cuối cùng vẫn từ bỏ ý định đó.

Chiếc xe lắc lư đến khi chập choạng tối thì đến thị trấn.

Tôi kéo lê thân thể mệt mỏi về đến nhà.

Sau khi về nhà, Hồ Mỹ cũng không để ý đến tôi mà trực tiếp ghé vào sô pha ngủ.

Tôi thì thắp nhang cho sư phụ và Hồ tộc xong liền trực tiếp về phòng.

Nằm ở trên giường, đầu óc của tôi có chút hỗn độn mà nhìn trần nhà.

Phải mất một lúc thật lâu, sau đó mới bất tri bất giác mà ngủ thiếp đi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, tôi đột nhiên cảm thấy một cơn gió lạnh ập đến.

Liền chậm rãi mở mắt, phát hiện mình không hiểu sao lại đi tới một cây cầu.

Nhìn trái nhìn phải mới kinh ngạc phát hiện.

Bốn phía âm u lạnh lẽo, làm cho người ta có một loại áp lực vô hình.

Cùng lúc đó, ngay trước mặt tôi là một người phụ nữ mặc đồ trắng.

Cô gái đó có dáng người cao gầy, tóc đen xõa ngang vai.

Chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt rất mờ ảo mà không thể nhìn thấy chính diện khuôn mặt của cô ấy.

Cô ấy đang đứng bên thành cầu nhìn chằm chằm xuống phía dưới.

Tôi nhìn theo ánh mắt của cô gái ấy nhìn xuống bên dưới thì phát hiện dưới cầu này là nước sông đang dậy sóng.

Nước sông cuồn cuộn, phía dưới có vô số ác quỷ.

Những ác quỷ kia chồng chất lên nhau tầng tầng lớp lớp, không biết có bao nhiêu.

Bọn chúng mở to mắt nhìn chằm chằm cô gái đang đứng trên cầu, không ngừng gào thét, nhưng lại chẳng phát ra âm thanh.

Hàng ngàn bàn tay vươn lên nhưng không thể nào cách khỏi mặt nước quá xa.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy khiến tôi càng khiếp sợ.

Dòng sông này, cây cầu này, cảnh tượng này.

Sao lại giống cầu Nại Hà, sông Vong Xuyên ở Âm phủ quá vậy?

Còn cô gái này muốn làm gì? Cô ấy sẽ nhảy cầu sao?

Nếu nhảy xuống có thể sẽ bị vô số lệ quỷ quấn quanh, sẽ phải chịu nỗi đau của nước sông ngấm vào, thậm chí không cách nào nổi lên khỏi mặt nước.

Bình Luận (0)
Comment