Cho nên nơi đó được người ta gọi là Quỷ Mã Lĩnh.
Bởi vì là nơi có âm khí rất nặng, cho nên có rất nhiều cô hồn dã quỷ.
Ngày thường căn bản không có ai đi đến đó, ngay cả sư phụ trước kia mỗi lần đi qua đó cũng đều đi đường vòng.
Ở trong kí ức của tôi thì hình như tôi cũng chỉ đi qua đó một hai lần mà thôi...
Nhưng lần này vì để tìm được thân kiếm của tiền bối, tất nhiên sẽ phải đi một chuyến.
Nếu có thể cũng thuận tiện thăm hỏi Mộ Dung Ngôn một chút.
Nghĩ vậy, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi điều chỉnh hơi thở.
Sau đó, mở miệng nói với tiền bối: "Tiền bối, tôi biết nơi đó.
Với lại nữ quỷ lúc trước trở về cùng chúng ta cũng ở tại nơi đó."
Tiền bối cũng không có hứng thú với Mộ Dung Ngôn.
Nghe tôi nói xong, lại cất tiếng: "Nữ quỷ gì đó tôi chẳng quan tâm, cậu nghỉ ngơi một lát sau đó lập tức lên đường.
Trong lòng tôi đang rất loạn, có dự cảm không tốt lắm."
"Tiền bối, ông có dự cảm không tốt gì vậy?
Ông cảm nhận được thân kiếm, đây không phải là chuyện tốt sao?
Chứng tỏ ông sắp có thể trở về bản nguyên của mình.
Tôi hỏi một cách khó hiểu, nhưng tiền bối thở chỉ dài một tiếng rồi nói: "Tuy nói là như vậy, nhưng cậu có nghĩ tới không?
Tôi đây bất quá chỉ là một luồng chấp niệm bám vào vảy ngược mà thôi.
Sức mạnh thua xa so với bản thể.
Nếu tôi có thể cảm nhận được bản thể của thân kiếm vậy thì tại sao bản thể lại không cảm nhận được tôi?
Phải biết rằng bây giờ tôi đang bám vào vỏ kiếm.
Đừng nói mười lăm dặm, cho dù một trăm năm mươi dặm, bản thể cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi mới đúng.
Nhưng mà, điều này lại không có......”
Nghe tiền bối nói như vậy tôi mới cảm thấy điều này có lý.
Tiền bối cũng chỉ là một tia chấp niệm mà còn có thể cảm nhận được bản thể, chẳng lẽ bản thể lại không cảm nhận được ông ấy sao?
Nếu như lúc này ông ấy chỉ là một tia chấp niệm.
Bị bản thể buông bỏ thì cũng có thể chấp nhận được đi.
Dù sao cũng chỉ là một chút tàn niệm mà thôi, đối với bản thể cường đại mà nói thì có hay không cũng vậy.
Nhưng mà bây giờ ông ấy đã bám vào vỏ kiếm.
Vỏ kiếm chính là một bộ phận chân thân của tiền bối, không thể tách rời được.
Vỏ kiếm và thân kiếm hợp lại mới thành kiếm Kỳ Lân hoàn chỉnh.
Chẳng lẽ bản thể của tiền bối lại từ bỏ một phần vỏ kiếm của thân thể sao?
Theo lý thuyết thì chắc chắn sẽ không.
Nhưng bản thể lại không tìm ngược lại là tàn niệm của tiền bối chủ động đi tìm......
Nghĩ đến những thứ này tôi cũng có chút rối rắm.
Dù không hiểu nhưng cũng may khoảng cách chỉ chừng đó thôi.
Nếu đã nghĩ không ra vậy thì tận mắt thấy mới tin là thật.
Tự mình đi tìm, đợi đến lúc tìm được bản thể của tiền bối mọi chuyện tự nhiên sẽ sáng tỏ.
Thế là tôi hít một hơi thật sau.
Lại nói với tiền bối: “Tiền bối, tôi đã chuẩn bị xong rồi. Bây giờ chúng ta lên đường thôi!”
Ông ấy "Ừ" một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Tôi cũng không chần chừ, cầm lấy vỏ kiếm của tiền bối, sau đó liền vội vã ra ngoài.
Đến phòng khách, Hồ Mỹ thấy tôi đang định đi ra ngoài.
Liền mở miệng hỏi: “Đinh Phàm, anh lại muốn đi đâu vậy?”
"Tiểu Mỹ, tôi muốn đến Quỷ Mã Lĩnh một chuyến."
“Đi một lát rồi về, cô đang bị thương, cứ ở nhà đi!”
Tôi vội nói rồi thay giày muốn đi.
Tiểu Mỹ lại từ chối: “Không được, tôi là vệ sĩ của anh. Tôi không thể rời khỏi anh được!”
Nói xong, Tiểu Mỹ cũng nhảy xuống khỏi sô pha.
Thấy cô ấy kiên quyết như vậy, tôi có nói thêm gì cũng vô ích thôi.
Hơn nữa lần này đi qua đó cũng không phải để chiến đấu mà là tìm tung tích về thân kiếm của tiền bối mà thôi.
Cho nên tôi cũng không cản nữa.
Ngay sau đó tôi liền mang theo Tiểu Mỹ vội vã đóng cửa hàng.
Lúc này đã là hơn bốn giờ chiều, dự định trước khi trời tối hẳn có thể chạy tới Quỷ Mã Lĩnh.
Con đường nhỏ dẫn tới nơi đó rất hoang vắng, mọc đầy cỏ dại.
Mặc dù chưa đến đó quá hai lần, nhưng lại nhận thấy trong tiềm thức giống như rất quen thuộc với con đường này.
Ngay cả một cái rãnh nhỏ bị cỏ dại che khuất trên đường tôi cũng có thể dễ dàng phát hiện.
Đây hoàn toàn là hành động theo bản năng, chính tôi cũng có chút không rõ.
Rõ ràng trong trí nhớ của tôi rất lâu về trước chỉ đi qua con đường này một hai lần mà thôi.
Nhưng tại sao tôi lại có vẻ quen thuộc đối với con đường này như vậy nhỉ?
Lòng đầy hiếu kì nhưng cũng không nghĩ nhiều nữa.
Tôi bước nhanh tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường đi, Hồ Mỹ hỏi tôi đi Quỷ Mã Lĩnh làm gì?
Tiền bối chính là bí mật trong lòng tôi cho nên tôi không có nói cho Tiểu Mỹ biết.
Chỉ nói là muốn tìm một món đồ, nếu như còn thời gian thì đến thăm nữ quỷ đã cứu chúng tôi ngày đó.
Hồ Mỹ thấy tôi không muốn nhiều lời thì cũng không hỏi thêm gì nữa.
Khoảng sáu giờ tối, chúng tôi đến Quỷ Mã Lĩnh.
Vừa đặt chân tới nơi này liền cảm thấy từng cơn ớn lạnh.
Xung quanh cắm mấy lá cờ chiêu hồn rách nát, trên mặt đất rải rác một ít tiền giấy chưa đốt hết.
Hồ Mỹ ngửi ngửi rồi lập tức mở miệng nói: “Nơi này có âm khí nặng quá!”
"Âm khí nặng như vậy, đến buổi tối thì âm khí ở đây chắc hẳn có thể hóa thành sương trắng!"
Tôi thản nhiên nói, sau đó đi vào bãi tha ma đầy cờ trắng này.
Càng đi vào trong, âm khí càng nặng.
Mà giọng của tiền bối cũng không ngừng nhắc nhở trong đầu tôi: “Vào trong đi, tiếp tục đi vào trong......”