Chỉ chốc lát sau, chúng tôi đi xuyên qua những ngôi mộ tập thể ở bên ngoài, tiến vào khu rừng sâu trong Quỷ Mã Lĩnh.
Nơi này vốn đã thuộc phạm vi rừng nguyên sinh, là một khu rừng già.
Không chỉ âm u ẩm mốc, âm khí còn nặng hơn bên ngoài gấp nhiều lần.
Lúc này trời vẫn còn chưa tối!
Mà âm khí cũng đã kết thành sương trắng, bay khắp núi rừng.
Đi trên lá cây khô mục nát phát ra tiếng vang "lào xào" cùng với mùi ẩm mốc khiến người ta buồn nôn.
Nhưng không hiểu vì sao nơi này lại luôn mang lại cho tôi một loại cảm giác quen thuộc.
Giống như tôi đã từng đến đây rồi, nhưng trong kí ức của tôi.
Rõ ràng chưa bao giờ đặt chân vào trong rừng già của Quỷ Mã Lĩnh này.
Nhưng tại sao tôi cứ luôn cảm giác trước kia mình thường xuyên tới nơi này nhỉ?
Sau khi đi vào bên trong chừng một cây số, dường như tiền bối cũng không xác định rõ phương hướng, hoặc cũng có thể bị thứ gì đó quấy nhiễu.
Lúc thì chỉ sang trái, lúc thì chỉ sang phải.
Như thể không thể nào xác định được vị trí chính xác bản thể của ông ấy được.
Bởi vậy mà chúng tôi đã mất rất nhiều thời gian cũng không thể tìm được thân kiếm.
Lúc này trời cũng chập choạng tối, âm khí trở nên nặng nề hơn.
Để có thể nhìn rõ xung quanh, đề phòng du hồn dã quỷ xung quanh quấy nhiễu chúng tôi.
Thì chỉ có thể mở Thiên Nhãn, tiếp tục mang theo Hồ Mỹ ở trong núi rừng tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng dù vậy thì đã tìm suốt mấy giờ vẫn không thu hoạch được gì.
Nhìn đồng hồ đã mười giờ tối rồi.
Hồ Mỹ ở bên cạnh có hơi tức giận và giục tôi nhanh quay về.
Nhưng vào lúc này ở phía trước chúng tôi đột nhiên bốc ra một luồng âm khí lạnh lẽo.
Luồng âm khí này rất mãnh liệt, theo sự xuất hiện của nó.
Giọng nói của tiền bối lần nữa vang lên trong đầu tôi: "Cậu nhóc, đi về phía trước đi, lần này chắc chắn đúng rồi!"
Tôi cười khổ, lời này của ông ấy đã nói vô số lần rồi nhưng đều sai hết.
Tôi cũng lười phản bác, đi theo hướng dẫn về phía trước vài bước.
Nhưng khi tôi mang theo Hồ Mỹ đi về phía trước rồi chui qua một lùm cây, cảnh tượng trước mắt đã làm cho tôi sợ ngây người.
Bởi vì trong nháy mắt này, trong rừng núi hoang vu.
Tôi nhìn thấy một tòa nhà cực kỳ to lớn, có quy mô lớn và một khoảng sân rộng lớn của một gia đình giàu có...
*****
Sau khi tôi mang theo Hồ Mỹ chui ra khỏi bụi rậm, những gì trước mắt hoàn toàn khiến chúng tôi sợ ngây người.
Trong núi rừng hoang vu này, lúc này lại xuất hiện một tòa trạch viện với diện tích cực lớn.
Tường cao, kiến trúc mang phong cách thời Thanh Minh.
Không chỉ như thế, ở ngoài sân còn trồng rất nhiều loại hoa nhỏ với đủ màu sắc trắng, tím, đỏ.
Ở giữa vườn hoa có một con đường đá thẳng tắp.
Hai bên cổng có hai tòa sư tử đá thật lớn.
Trông rất sống động và cao lớn dị thường.
Mà ở cửa chính lại treo hai chiếc đèn lồng đỏ thẫm.
Ở giữa đèn lồng có một bảng hiệu được phủ sơn màu đen.
Trên đó viết ba chữ lớn bằng sơn màu vàng "Mộ Dung phủ".
Nhìn thấy vậy tôi có chút lo lắng, nhịn không được bèn nuốt một ngụm nước bọt.
Bởi vì ở dưới Thiên Nhãn, toàn bộ trong sân đều tản ra từng đợt âm khí lạnh như băng.
Rõ ràng trạch viện trước mắt chúng tôi căn bản không phải là nhà của người sống mà là một ngôi nhà của người chết.
Nói cách khác, đây chính là một quỷ lâu.
Những người sống trong đó đều là ma quỷ.
Quỷ lâu, cái này tôi ít nhiều cũng có biết một chút.
Đây là một số ví dụ về ảo ảnh được tạo ra bởi những quỷ hồn mạnh mẽ.
Càng chân thật, càng to lớn.
Sẽ chứng minh chủ nhân của quỷ lâu này càng mạnh, tu vi càng cao.
Mà loại nhà này bình thường chỉ xuất hiện ở nơi có âm khí cực nặng.
Mỗi lần tới ban đêm, nó liền sẽ xuất hiện.
Và sẽ biến mất khi bình minh lên.
Nhìn từ bên ngoài thì nó trông không khác gì nhà của người sống.
Nhưng nếu có vật sống đi vào thì lúc đi ra chắc chắn sẽ mất mạng.
Trước đây tôi chỉ mới nghe nói chứ chưa từng thấy qua.
Hôm nay xem như là lần đầu tiên được tận mắt chứng kiến.
Nhưng mà bảng hiệu của Quỷ Lâu này viết hai chữ "Mộ Dung".
Nên tôi đoán, chủ nhân của Quỷ Lâu này.
Rất có khả năng là nữ quỷ Mộ Dung Ngôn, lúc trước đã cùng tôi hoàn dương.
Cho dù không phải thì chắc chắn cùng có quan hệ với cô ấy.
Vừa nghĩ tới đây thì giọng của tiền bối lại vang lên trong đầu tôi.
"Cậu nhóc, tôi cảm nhận được.
Bản thể của tôi chính là ở trong Quỷ Lâu này.
Đi vào tìm nó, phải tìm được nó......”
Giọng của tiền bối có chút kích động, cũng có chút hưng phấn.
Đồng thời Hồ Mỹ bên cạnh cũng cất tiếng nói: "Đinh Phàm, đây là một tòa Quỷ Lâu.
Quy mô lớn như vậy chỉ sợ quỷ ở bên trong không dễ chọc đâu.
Chúng ta vẫn nên về đi thôi!”
Tiểu Mỹ cảnh giác mở miệng, lúc này cô ấy có thể rõ ràng cảm nhận được âm khí cực mạnh đang tỏa ra từ bên trong Quỷ Lâu này.
Nhưng tôi lại cười, hiển nhiên là Hồ Mỹ không biết chữ.
Cho nên tôi đã quay đầu mở miệng nói với cô ấy: "Tiểu Mỹ, cô không cần lo lắng như vậy.
Trên bảng hiệu này viết Mộ Dung phủ, có lẽ là nhà của nữ quỷ Mộ Dung Ngôn đã cứu chúng ta ở ngọn núi đơn độc lúc trước."
Hồ Mỹ nghe tôi nói như vậy, ánh mắt rõ ràng lóe sáng.
Lập tức ngạc nhiên nói: "A! Nếu đúng là như vậy, vậy chúng ta phải đi vào hỏi thăm, nói lời cám ơn mới được."
Hồ ly có thói quen có ân tất báo.
Lúc này nghe tôi nói có thể đây là nơi ở của Mộ Dung Ngôn nên Tiểu Mỹ cũng không định rời đi nữa.