Tôi cũng gật đầu, sau đó liền cầm vỏ kiếm Kỳ Lân đi về phía trước.
Thời điểm lúc tôi đi tới cửa, xung quanh còn nổi lên một trận gió lạnh khiến da gà nổi hết cả lên.
Tôi hít một hơi thật sâu, sau đó đi về phía trước, đi tới trước cửa.
Trong lúc này, Hồ Mỹ cũng hóa thành hình người và cùng đi qua đó.
Chốt cửa được chạm khắc hình miệng hổ với răng nanh rất tinh xảo.
Tiểu Mỹ đứng ở phía sau tôi, tôi gõ cửa phát ra tiếng vọng "thùng thùng thùng".
Tôi là người luôn tuân thủ quy củ, đặc biệt là đối với quỷ.
Phong cách kiến trúc như vậy, hiển nhiên là một con quỷ cổ đại.
Cho nên phải có quy củ.
Hơn nữa, chúng tôi ngoài việc đến thăm hỏi ra còn phải tìm được thân kiếm của tiền bối ở trong này.
Nếu có xích mích với đối phương vậy thì rất phiền phức.
Vì vậy khi tôi giơ tay gõ cửa.
Liền gõ hai lần rồi dừng lại, sau đó gõ thêm hai lần nữa.
Mới vừa gõ vài tiếng, bên trong liền truyền đến âm thanh của một bà lão.
“Ai vậy?”
Nghe được giọng nói này, tôi lập tức lui về phía sau một bước.
Rồi nói với người ở bên trong: "Tôi là Đinh Phàm, đến đây để thăm hỏi."
Vừa dứt lời, giọng nói của bà lão kia lại vang lên: "A! Chờ một chút."
Ngay sau đó, liền nghe được hai tiếng “lách cách”, sau đó cửa mở ra.
Lập tức có một bà lão cầm quải trượng đầu rồng, từ bên trong đi ra.
Bà lão với mái tóc hoa râm, mặt có nhiều nếp nhăn, lưng hơi còng.
Dưới Thiên Nhãn, tôi liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Bà lão này toàn thân đầy quỷ khí, là một lão quỷ.
Nhưng tôi cũng không dám thất lễ, người ta mặc dù là quỷ nhưng cũng không làm điều gì có hại.
Hơn nữa đây là bãi tha ma, vốn chính là chỗ của người ta.
Bởi vậy tôi rất cung kính chắp tay với bà lão này.
Sau đó mở miệng nói:
"Vị bà bà này, tôi tên là Đinh Phàm, còn vị này là Hồ Mỹ.
Xin hỏi, có cô gái nào tên là Mộ Dung Ngôn sống ở đây không?”
Bà lão sửng sốt một lát rồi nói:
“Đó là tiểu thư của nhà chúng tôi.
Không biết cậu Đinh và Hồ Mỹ tiên gia trong núi tìm tiểu thư nhà tôi có chuyện gì quan trọng sao?"
"Ồ! Vậy thì tốt quá.
Bà bà, vậy nhờ bà thông báo giúp cho vãn bối một tiếng.
Thứ nhất, chúng tôi là đặc biệt tới thăm hỏi, báo đáp ân cứu mạng lúc trước ở ngọn núi đơn độc.
Thứ hai, chúng tới tới nơi này là muốn nhờ cô ấy giúp tôi tìm một món đồ!"
Tôi nói đúng sự thật.
Ở địa bàn của người ta, tôi không dám càn rỡ.
Hơn nữa Mộ Dung Ngôn có tu vi cực cao, có thể thuận lợi giải quyết vậy thì không thể nào tốt hơn.
Nghe tôi nói xong bà ấy khẽ gật đầu: "Vậy thì xin cậu Đinh, Tiên gia đợi một lát."
Nói xong, bà lão liền xoay người vào Quỷ Lâu.
Ngay sau đó, tôi và Hồ Mỹ liền đứng ở cửa chính chờ.
Vài phút sau cánh cổng lại mở ra.
Bà lão lại một lần nữa xuất hiện, cầm quải trượng và mỉm cười: "Hai vị, tiểu thư nhà tôi cho mời!"
Tôi và Hồ Mỹ liếc nhau một cái, sau đó trực tiếp đi vào trong Quỷ Lâu.
Mới vừa bước vào cửa lớn, liền cảm nhận được một luồng khí lạnh băng đập vào mặt.
Cảm giác kia giống như bước vào trong một chiếc tủ lạnh, đối với một người sống như tôi mà nói thì cảm giác này có chút không thoải mái.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ không chỉ có vậy, ngoại trừ cảm giác lạnh như băng này.
Sau khi chúng tôi tiến vào Quỷ Lâu, còn phát hiện bên trong nơi này.
Còn có một vài thủ vệ, nha hoàn tới tới lui lui làm gì đó.
Nhưng điều kỳ quái chính là những nha hoàn thủ vệ này vậy mà không phải quỷ.
Dưới Thiên Nhãn tôi có thể thấy rõ ràng.
Đây là những người giấy màu trắng, mặc quần áo xanh đỏ cùng với trên mặt đánh má hồng có chút thái quá.
Cũng như bàn tay và bàn chân trắng bệch đáng sợ, cách thức di chuyển của đôi chân cũng đặc biệt, tôi nhíu mày nhưng cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Dù sao biển khổ, sông máu, đường Hoàng Tuyền gì gì đó tôi đều đã gặp qua.
Những thứ này ngẫm lại cũng chỉ có như vậy.
Hơn nữa ở Quỷ Lâu thì cũng không thể dùng phương thức sinh hoạt của người sống được.
Chúng tôi đi theo bà lão này vào trong, dọc đường gặp được ít nhất cũng phải mấy chục người giấy trắng.
Hơn nữa Quỷ Lâu này rất lớn, chúng tôi đi vào trong hơn mười phút mới đến nơi.
Tiền bối nói cho tôi biết ông ấy có thể cảm giác được rõ ràng thân kiếm đại khái ở trong phạm vi năm trăm mét này.
Nhưng vị trí chính xác thì vẫn không cách nào xác định đưọc mà chỉ có thể dựa vào chính tôi đi tìm.
Tôi yên lặng đáp một tiếng “Vâng”, tiền bối đã giúp đỡ tôi nhiều như vậy.
Hôm nay tất nhiên phải giúp ông ấy tìm lại thân kiếm.
Đồng thời lúc này có một tiếng đàn du dương từ sân nhỏ xa xa truyền ra.
Tiếng đàn uyển chuyển du dương, tôi thì không hiểu lắm về đàn nhưng cảm thấy rất dễ nghe.
Mà bà lão lại trực tiếp mang theo chúng tôi đi qua sân nhỏ kia.
Đến cửa, bà lão tỏ ý bảo chúng tôi dừng lại.
Sau đó liền nghe được bà ấy nói với bên trong: “Tiểu thư, bọn họ đến rồi!”
Vừa dứt lời, liền nghe thấy một giọng nữ thanh thúy kỳ ảo vang lên: “Bà bà, để bọn họ vào đi!”
“Vâng tiểu thư!”
Lão quỷ cung kính mở miệng, sau đó xoay người lại, đưa tay ra làm động tác mời với tôi và Hồ Mỹ.
Tôi và Hồ Mỹ khẽ gật đầu, sau đó tự mình đi vào.
Mới vừa vào sân nhỏ, tôi liền nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng đang đánh đàn tranh, xinh đẹp tuyệt trần.
Mỗi lần cô ấy chơi đàn, đều lộ rõ vẻ dịu dàng.
Đây chỉ là bề ngoài còn đằng sau dáng vẻ dịu dàng mềm mại đó kỳ thật là một nữ bạo long.