Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1612

Chương 1612 Chương 1612

Đương nhiên đây không phải ai khác chính là chủ nhân của Quỷ Lâu, Mộ Dung Ngôn......

*****

Mặc dù Mộ Dung Ngôn là nữ quỷ nhưng nhan sắc lại cực kỳ nghịch thiên.

Không chỉ sở hữu nhan sắc đỉnh cao mà khí chất cũng không hề tầm thường chút nào.

Nhất cử nhất động đều khiến người ta mê mẩn.

Chỉ là bên dưới vẻ ngoài xinh đẹp tuyệt trần của nữ quỷ này là một tính tình cuồng dã, hung bạo.

Nhưng điều kỳ quái chính là mỗi lần tôi nhìn thấy cô ấy thì trong lòng đều có một loại cảm giác kích động khó hiểu.

Hô hấp cũng sẽ trở nên gấp gáp khác thường.

Tôi nhìn chằm chằm Mộ Dung Ngôn, ngắm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của cô ấy.

Không đợi chúng tôi mở miệng, Mộ Dung Ngôn đang đánh đàn đã cất lời trước: "Đinh Phàm, hồ ly nhỏ, vết thương của hai người đã khá hơn chưa?"

Giọng của cô ấy rất rõ ràng, cũng rất êm tai.

Ở cùng Mộ Dung Ngôn trên đường Hoàng Tuyền lâu như vậy nên cũng chẳng xa lạ gì.

Tôi lập tức trả lời: "Đã tốt hơn rất nhiều rồi, với cả chuyện lần trước rất cảm ơn cô.

Nếu không chắc tôi phải đến âm phủ báo danh rồi."

"Cảm ơn ân cứu mạng của ân công, hồ ly nhỏ lần nữa xin được nói lời cảm ơn!"

Hồ Mỹ nói rất nghiêm túc, chân thành cảm ơn Mộ Dung Ngôn.

Mộ Dung Ngôn khẽ cười. Lập tức ngừng đánh đàn, chậm rãi đứng dậy và nói: "Chuyện nhỏ thôi, tên yêu đạo kia vốn cũng có chút thù oán với tôi.

Hơn nữa, Hồ Mẫu đã từng cứu tôi, tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến."

Nói tới đây, Mộ Dung Ngôn dừng lại một chút, sau đó tiếp tục mở miệng nói: "Không biết hôm nay các vị đến đây là có việc gì vậy?

Chẳng lẽ, chỉ đơn thuần là đến cảm ơn tôi thôi sao?"

Hồ Mỹ có chút kinh ngạc nhưng cũng không lên tiếng.

Mà tôi thấy Mộ Dung Ngôn đi thẳng vào vấn đề thì không giấu diếm nữa.

Dù sao chúng tôi ở trên đường Hoàng Tuyền còn có một chút quan hệ, coi như có chút tình cảm.

Bởi vậy tôi trực tiếp nói: “Mộ Dung Ngôn, lần này chúng tôi tới đây thực ra còn có một chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ!.”

“Ồ? Có chuyện gì thế?” Mộ Dung Ngôn nghi hoặc hỏi.

“Là như vậy, tôi tới đây chủ yếu là vì tìm kiếm một thanh kiếm.

Mà thanh kiếm này lại ở trong nhà của cô.”

Tôi nghiêm túc và nói ra mục đích của mình.

Mộ Dung Ngôn sửng sốt một chút, lần nữa mở miệng nói: "Kiếm gì? Trong nhà của tôi thật sự không có bảo kiếm gì cả."

"Chắc chắn là ở chỗ này, trong bán kính năm trăm mét. Đâu đó trong tòa nhà này." Tôi kiên định mở miệng.

Một sự tồn tại giống như tiền bối. Chẳng lẽ còn không nhận ra bản thể của mình sao?

Cho nên nếu ông ấy đã nói ở đây.

Thì thân kiếm của kiếm Kỳ Lân chắc chắn là đang ở xung quanh nơi này.

Mộ Dung Ngôn thấy tôi chắc chắn như vậy thì mỉm cười: “Được rồi, anh đã chắc chắn như vậy, vậy muốn tôi giúp anh thế nào đây?”

“Cứ để cho tôi tùy ý ra vào nhà của cô là được rồi, không cần điều gì khác.

Đương nhiên tôi tuyệt đối sẽ không làm tổn hại bất cứ thứ gì trong nhà của cô đâu, tôi cam đoan đấy.

Chỉ cần cô đồng ý, sau này tôi nhất định sẽ cảm ơn cô thật tốt.”

Mộ Dung Ngôn khi thấy vẻ mặt nghiêm túc cam đoan của tôi thì có lẽ thấy hơi buồn cười.

Liền cười một tiếng.

“Không cần đâu, dù sao tất cả đều là giả.

Nếu anh thật sự muốn cảm ơn tôi, hôm nào đó đốt cho tôi ít đồ cúng là được rồi.”

Đốt chút đồ cúng, điều kiện này quá đơn giản.

Tôi không chút do dự liền gật đầu đồng ý.

Mộ Dung Ngôn cũng không suy nghĩ nhiều bảo tôi cứ tùy tiện tìm.

Có vấn đề gì cứ gọi cô ấy.

Nói xong, nữ quỷ này cũng không để ý đến tôi nữa.

Tiếp tục ngồi trên ghế đá và bắt đầu đánh đàn.

Khi tiếng đàn du dương vang lên, tôi cũng không chần chờ nữa.

Nếu trong phạm vi năm trăm mét thì nó có thể ở một góc nào đó trong khu quỷ trạch khổng lồ này.

Tuy rằng tiền bối không có cách nào định vị chính xác thân kiếm nhưng chỉ cần tôi có thể tới gần thân kiếm Kỳ Lân thì ông ấy sẽ lập tức sẽ có cảm ứng.

Cho nên chỉ cần tôi đi quanh phạm vi năm trăm mét này là được.

Bởi vậy tôi đã bắt đầu từ sân nhỏ này, tìm kiếm từng gian từng phòng.

Về phần Hồ Mỹ thì đi theo bên cạnh tôi.

Tuy nhiên chúng tôi chân trước vừa đi thì bà lão kia liền đi tới bên người Mộ Dung Ngôn.

Sau đó có chút nghi hoặc mở miệng nói: “Tiểu thư, người để cho tên đạo sĩ kia ở trong nhà của chúng ta muốn làm gì thì làm sao?

Chúng ta đã sống ở đây mấy chục năm làm gì có thanh kiếm nào đâu?

Vị đạo sĩ này liệu có phải có ý đồ gì với chúng ta không?”

Mộ Dung Ngôn tiếp tục đánh đàn và chỉ nhẹ nhàng mở miệng nói: "Không sao đâu, anh ta chính vị đạo sĩ đã cùng tôi hoàn dương trở về.

Trên người anh ta quả thực có một vài bí mật.

Hơn nữa tôi phát hiện, kiếm trong tay người đó giống như còn sống.

Tôi cũng muốn nhìn xem anh ta có thể tìm được cái gì ở chỗ này......”

Bà lão ở một bên nghe đến đó thì ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Bắt đầu nhớ lại kiếm trong tay tôi......

Về phần tôi đã tìm khắp phòng này đến phòng khác ở chỗ này.

Mặc nhiên vẫn không nghe được giọng nói của tiền bối, điều này cho thấy ông ấy vẫn không cảm ứng được thân kiếm.

Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể tiếp tục lang thang trong Quỷ Lâu này.

Nhưng mà cũng phải nói tòa Quỷ Lâu này thật đúng là không tệ.

Tráng lệ và vô cùng chân thật.

Cầu nhỏ có nước chảy khiến nơi đây có cảm giác như một tòa nhà của hoàng gia vậy.

Sau khoảng nửa giờ tìm kiếm, tôi đi tới một thác nước bên hồ trong Quỷ Lâu.

Bình Luận (0)
Comment