Nước không ngừng từ trên vách núi phía trước chảy xuống, hình thành một thác nước nhỏ.
Đồng thời trong hồ này trồng rất nhiều hoa sen.
Phong cảnh hữu tình nhưng tôi không có tâm tình đi thưởng thức.
Chỉ nhìn lướt qua rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng ngay lúc tôi vừa mới xoay người, giọng nói của tiền bối cuối cùng cũng vang lên, ngữ khí mang theo vẻ kích động: “Cậu nhóc mau dừng lại!”
“Ở bên trong hồ nước này sao?” Tôi hỏi lại.
Không đợi tiền bối trả lời, Hồ Mỹ đến bên cạnh đã nghi hoặc mở miệng nói: "Đinh Phàm, cái gì trong hồ nước?
Thanh kiếm anh muốn tìm đang ở trong hồ nước này sao?"
Đồng thời, tiền bối cũng trả lời: "Đúng vậy, nhảy xuống đi, bây giờ lập tức nhảy xuống!"
Tôi lấy điện thoại di động và một ít bùa chú ra, bảo Hồ Mỹ cầm giúp mình.
Sau đó không chút do dự, "Bùm bùm" hai tiếng liền nhảy xuống.
Hồ Mỹ đứng ở trên bờ nhìn chằm chằm tôi nói: "Cẩn thận một chút !"
"Yên tâm đi, tôi sẽ trở lại nhanh thôi."
Nước có hơi lạnh nhưng chẳng là gì so với Trọng Tuyền.
Tôi cứ tiếp tục bơi về phía trước, có lẽ là do thác nước.
Độ sâu của hồ này dường như rất sâu, một hố lớn tối đen như mực.
Giọng nói của tiền bối liên tục vang lên hướng dẫn tôi bơi từ vùng nước nông đến vùng nước sâu hơn.
Nhưng lúc tôi vừa bơi tới vùng nước sâu thì vỏ kiếm trong tay đột nhiên rung động.
Đồng thời giọng nói phấn khích của tiền bối không ngừng vang vọng trong đầu tôi: "Tìm được rồi, tìm được rồi..."
Nói xong, vỏ kiếm "Vèo" một cái liền kéo tôi về phía trước.
Nhanh chóng bơi vào chỗ sâu.
Tôi nín thở và kích hoạt công pháp trong cơ thể.
Tôi cảm giác thứ này đã kéo mình xuống sâu hơn hai mươi mét.
Mà khoảng cách còn đang giảm dần, dù sao nơi này là dương gian, cũng không phải Minh giới.
Tôi có thân thể, càng xuống thấp thì áp lực càng lớn, chỉ có thể dựa vào đạo khí bảo vệ cơ thể.
Dù sao thì đối với người bình thường đừng nói lặn xuống nước sâu hơn hai mươi mét.
Cho dù lặn xuống bảy tám mét thôi thì rất nhiều người có thể không làm được rồi.
Càng về cuối, xung quanh càng trở nên chật hẹp giống như một cái lỗ.
Nhưng rất sâu.
Cái lỗ này khiến tôi cảm giác nó có hình chóp nón ngược.
Giống như là bị thứ gì đó từ bên ngoài đâm mạnh xuống.
Bởi vì vật kia quá nặng cho nên hố đâm rất lớn rất sâu.
Sau đó chứa đầy nước liền trở thành một cái hồ.
Mà chúng tôi bây giờ chính là đang tiến vào nơi sâu nhất là đáy hồ.
Bởi vì tốc độ rất nhanh, chỉ chốc lát sau chúng tôi đã tiến vào sâu bên trong.
Lúc này tôi đã vận chuyển công pháp đến cảnh giới Đạo Quân, bằng không thân thể này căn bản không thể chịu được áp lực nước.
Mà vừa tới nơi này thì tiền bối vốn đang rất kích động.
Lại đột nhiên phát ra âm thanh cực kỳ hoảng loạn và sợ hãi: “Chuyện này, chuyện này là sao, tôi, tôi làm sao có thể bị vỡ chứ?”
*****
Đột nhiên nghe được lời này của tiền bối, cả người tôi bỗng sửng sốt trong chốc lát.
Có chút kinh ngạc nhìn chằm chằm ông ấy.
Vỡ sao? Chuyện này sao có thể xảy ra được?
Chẳng lẽ thân kiếm của tiền bối xảy ra vấn đề gì sao?
Vừa nghĩ đến đây tiền bối liền cất tiếng nói với tôi: “Cậu nhóc, mau, mau đào thân thể của tôi ra.”
Nghe nói như thế tôi không một chút chần chừ.
Rút kiếm Thái Nguyên ra, một tay vịn vách đá rồi bắt đầu đào xuống.
Bởi vì nơi này là nước, cho nên trong nước không có bùn mà toàn đá vụn.
Tôi lợi dụng kiếm Thái Nguyên mà không ngừng đào xuống, động tác không tính là rất nhanh nhưng tuyệt đối cũng không hề chậm.
Đương nhiên với tu vi hiện tại của bản thân.
Có thể ở trong nước nín thở hơn mười phút, cho nên nếu tôi làm nhanh chút hẳn là có thể đào được thân kiếm của tiền bối ra.
Trên mặt hồ nước có bọt khí liên tục thoát ra.
“Ọc ọc”, Tiểu Mỹ có chút lo lắng khi đã bốn năm phút đồng hồ trôi qua mà chưa thấy tôi lên.
Nhưng đúng lúc này, Mộ Dung Ngôn và bà lão quỷ kia lại xuất hiện bên cạnh Hồ Mỹ.
Hai người họ cũng rất là tò mò, nhìn chằm chằm vào hồ nước, muốn nhìn xem tôi có thể mang được cái gì từ trong nước ra.
Tôi đào được khoảng vài phút, cuối cùng cũng nhìn thấy một đoạn kiếm dài chừng một ngón tay ở sâu bên trong.
Thấy như vậy tôi liền cảm giác kỳ quái.
Lưỡi kiếm sao lại vỡ chỉ còn lại mũi kiếm thế này?
Nhưng tôi cũng không chần chờ mà cầm nó trong tay.
Nhưng lưỡi kiếm này vừa mới chạm vào tay tôi đã lập tức cảm nhận được một trận lạnh thấu xương.
Tiền bối thấy tôi cầm lấy mảnh vụn này, chỉ là một lưỡi kiếm dài liền mở miệng nói: “Được rồi, chúng ta trở về đi! Tôi phải nhanh dung hợp với thân kiếm, tìm ra đáp án.”
Tôi ở trong nước gật gật đầu, cất kĩ kiếm Thái Nguyên sau đó liền bắt đầu hướng mặt nước bơi lên, lần này nhanh hơn rất nhiều, chỉ chốc lát sau đã ngoi lên khỏi mặt nước.
Vừa mới lộ đầu ra khỏi nước, tôi đã lập tức há miệng thở hổn hển.
Cảm giác nín thở thế này thật sự rất khó chịu.
Hồ Mỹ ở bên bờ hồ thấy tôi ló đầu lên thì vui vẻ mở miệng nói: “Đinh Phàm, anh tìm được chưa?”
“Ừ, tìm được rồi!” Tôi trả lời rồi bơi vào bờ.
Một lát sau, tôi lên bờ.
Vừa lên thì Mộ Dung Ngôn liền nghi hoặc nói với tôi: “Đinh Phàm, kiếm mà anh tìm đâu?”
Tôi mỉm cười, sau đó lấy từ trong túi ra một đoạn lưỡi kiếm dài bằng ngón tay.
“Đây, đây là bảo kiếm mà cậu nói sao?” Bà lão quỷ cất giọng khàn khàn, ngạc nhiên hỏi.
Trong mắt bà ấy, đây chính là một khối sắt vụn, có thể là bảo kiếm gì được chứ?