Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1614

Chương 1614 Chương 1614

Hồ Mỹ và Mộ Dung Ngôn dường như đều có suy nghĩ như vậy.

Họ nhìn chằm chằm tôi, nhưng tôi lại mỉm cười, biết đoạn lưỡi kiếm tàn này bất phàm.

Tuy rằng bây giờ vẫn chưa rõ vì sao thân kiếm của tiền bối lại bị vỡ.

Nhưng một bộ phận trên thân thể của ông ấy thì tất nhiên chính là bảo vật hiếm có trong thiên hạ.

“Đinh Phàm, lưỡi kiếm vỡ vụn này là bảo kiếm sao?” Mộ Dung Ngôn lại cất tiếng hỏi.

"Đúng vậy, đây chính là bảo kiếm. Nhưng nó chỉ là một phần của bảo kiếm thôi!"

Tôi không thể nói nhiều về tiền bối được.

Cô ấy nhìn trái nhìn phải vài lần, sau đó bảo tôi đưa cho cô ấy xem.

Tôi sửng sốt một chút, sau đó liền đưa cho Mộ Dung Ngôn.

Mộ Dung Ngôn nhìn hồi lâu, cũng không nhìn ra được điểm gì liền đem lưỡi kiếm trả lại cho tôi.

Vào lúc này bà lão quỷ lại nghi hoặc hỏi tôi: "Cậu Đinh, không biết bằng cách nào mà cậu tìm được lưỡi kiếm trong hồ nước này vậy?"

Trong lúc nhất thời tôi không biết nên trả lời như thế nào cho phải.

Nhưng ngay lúc tôi định bịa ra lý do để thoái thác thì một người giấy trắng lại đột nhiên đi tới, sau đó hành lễ với Mộ Dung Ngôn.

Sau đó liền nghe thấy người giấy kia có chút máy móc mở miệng nói: "Tiểu thư, Dạ Phong công tử của U Dạ Sơn trang muốn gặp."

Bởi vì người giấy cất tiếng nói nên đã thu hút ánh nhìn của mọi người.

Mộ Dung Ngôn hơi nhíu mày, dường như có chút khó chịu.

Cuối cùng cũng lên tiếng: "Không gặp!"

Nhưng lời này vừa dứt thì một cơn gió lạnh đột nhiên xuất hiện.

Hơi lạnh tựa như băng sương phà vào mặt liền thấy đau buốt.

Ngay sau đó, ở một nơi cách chúng tôi không xa, đột nhiên hội tụ một màn sương đen.

"Ngôn Nhi, cô xem, tôi lặn lội từ xa tới vậy mà cô lại không gặp ư?"

Vừa dứt lời, một người đàn ông đột nhiên ngưng tụ mà ra.

Nhìn kỹ thì người đàn ông này mặt mày trắng trẻo anh tuấn.

Đầu đội phát quan, thắt lưng đeo bảo kiếm, hiên ngang uy vũ.

Khi tôi nhìn thấy người đàn ông này, tôi có thể xác nhận.

Đây là một nam quỷ, hơn nữa còn là một nam quỷ có tu vi rất cao.

Âm khí tỏa ra từ trên người anh ta đã đủ chứng minh đạo hạnh của anh ta không tầm thường.

Trong lúc chúng tôi đang đánh giá tên nam quỷ này, Mộ Dung Ngôn lại có chút tức giận nói: "Dạ Phong, ai cho anh vào đây? Mau cút ra ngoài, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"

Nhưng tên nam quỷ gọi là Dạ Phong kia lại chẳng quan tâm.

Mà nhìn về phía tôi và Hồ Mỹ bên cạnh Mộ Dung Ngôn, sau đó có chút kinh ngạc mở miệng nói: "Ơ, thì ra là đang có khách. Một người sống và một con hồ ly.

Không biết các người có quan hệ thế nào với Ngôn Nhi của nhà tôi?"

“Dạ công tử nói năng cẩn thận chút. Tiểu thư nhà tôi từ bao giờ đã thành người của nhà cậu thế? "

Bà lão quỷ hừ lạnh nói, đồng thời gõ quải trượng đầu rồng.

Dạ Phong lại cười ha hả: "Mạc bà bà không cần như thế, chờ tôi cưới Ngôn Nhi.

Thì không phải là người nhà tôi rồi sao?

Sau này đều là người một nhà, Mạc bà bà cũng đừng tức giận!"

"Dạ Phong, anh mau cút ra ngoài. Không có sự cho phép của tôi thì không được vào nhà tôi."

Mộ Dung Ngôn tức giận, bắt đầu phóng thích âm khí ra ngoài tỏ thái độ muốn ra tay.

Dạ Phong có chút bất mãn, nhíu mày: “Ngôn Nhi, người sống và Hồ yêu đều có thể tới nơi này, vậy sao tôi lại không thể tới?"

"Bọn họ không giống!"

"Có cái gì không giống chứ?"

Nói xong, tên nam quỷ Dạ Phong kia lập tức nhìn chằm chằm tôi rồi nói: "Cậu nhóc, cậu tên gì, tới nơi này làm gì?"

Cũng không biết tại sao ngay từ lần đầu tiên tôi nhìn thấy tên nam quỷ Dạ Phong này.

Thì trong lòng có một loại cảm giác bài xích, giống như người này có thù oán với tôi, khiến tôi rất khó chịu.

Đặc biệt là cuộc đối thoại giữa anh ta và Mộ Dung Ngôn, càng khiến tôi thêm tức giận.

Càng không biết vì sao khi thấy tên Dạ Phong này.

Tôi rất muốn ra tay, tẩn cho anh ta một trận…

Cho nên tôi lập tức thốt ra câu: "Liên quan quái gì đến anh! Đồ ngốc."

Đối phương vừa nghe lời này thì trợn tròn hai mắt, mặt biến sắc: "Nhóc con, vừa rồi cậu nói cái gì? Cậu dám mắng tôi? Có biết tôi là ai không mà dám nói chuyện như vậy?"

"Tôi không cần biết anh là ai, anh không nghe thấy Mộ Dung Ngôn nói sao?”

Tôi tiếp tục nói, cảm thấy càng nói càng tức giận hơn

Giống như tôi và tên nam quỷ chưa từng gặp mặt này, có mối thâm thù huyết hải gì đó.

“Khá lắm người anh em, để xem bổn công tử có dạy cho cậu một bài học không!"

Nói xong, thân thể Dạ Phong chấn động, một cỗ âm khí bàng bạc bộc phát ra.

Ùn ùn kéo đến lao về phía tôi.

Nhìn đến đây, tôi và Hồ Mỹ đều theo bản năng lui về phía sau hai bước.

Tôi cũng "Vèo" một tiếng rút kiếmThái Nguyên ra, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.

Nhưng Mộ Dung Ngôn lại quát lớn một tiếng: "Dạ Phong, tôi bảo anh cút ngay. Nếu không sau này đừng bao giờ gặp tôi nữa!"

Dạ Phong vừa rồi còn rất tức giận thì chỉ trong phút chốc đã bị dọa cho xanh mặt.

Vội vàng thu hồi đạo khí: "Đừng đừng đừng, tôi đi, tôi đi ngay!

Nguyên đan mà tôi muốn tặng cô,tôi để ở đây nhé!”

Vừa nói anh ta vừa đặt một chiếc hộp gỗ xuống

Sau đó khó chịu trừng mắt nhìn tôi một cái.

Lập tức mở miệng nói: "Nhóc con, cậu nhớ cẩn thận một chút, mỗi ngày tôi đều sẽ chặn đường cậu..."

Nói xong, thân thể Dạ Phong “Vụt” một tiếng hóa thành một trận khói đen, sau đó liền biến mất......

*****

Nói xong câu cuối, Dạ Phong hóa thành làn sương đen và biến mất.

Bình Luận (0)
Comment