Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1615

Chương 1615 Chương 1615

Tôi đứng đó không khỏi nhíu mày.

Anh ta có ý gì đây? Còn chặn tôi mỗi ngày nữa?

Đây là không để tôi vào trong mắt à?

Tôi làm xuất mã cho núi Hồ là ăn chay à?

Nghĩ tới đây tôi hừ lạnh một tiếng.

Nếu tên này dám đến, trước tiên tôi sẽ gọi Hồ Tam Gia đến.

Tên nam quỷ Dạ Phong này tuy lợi hại chỉ sợ cũng không lợi hại hơn Hồ Tam Gia?

Đến lúc đó đánh chết anh ta, còn chặn tôi được sao?

Vừa nghĩ tới đây, Mộ Dung Ngôn ở bên cạnh đột nhiên nói với tôi: "Đinh Phàm, anh cầm lấy cái này.

Nếu tên kia dám tới gây phiền phức cho anh thì cứ lấy cái này ra."

Nghe đến đó tôi hơi sửng sốt.

Liền thấy cô ấy lấy từ trên đầu mình xuống một cây trâm ngọc.

“Đây là?” Tôi nghi ngờ hỏi.

Mộ Dung Ngôn lại mỉm cười: "Đây là trâm ngọc của tôi, Dạ Phong thấy thứ này thì cũng giống như nhìn thấy tôi.

Cho nên anh mang theo cái này, Dạ Phong sẽ không gây rắc rối cho anh!

Giờ tôi tặng lại nó cho anh, hy vọng anh bảo quản thật tốt."

Khi Mộ Dung Ngôn nói ra lời này thì bà lão quỷ đứng ở bên cạnh đã trợn tròn mắt.

Dường như rất bất ngờ và cũng rất kinh ngạc.

Ở trong lòng bà ấy biết tiểu thư đã đeo cây trâm ngọc này hơn trăm năm nay chưa bao giờ tháo rời người.

Hôm nay chẳng hiểu thế nào lại tặng nó cho một "người xa lạ", khiến cho bà ấy cảm thấy rất khiếp sợ.

Tuy nhiên với tư cách là một người hầu thì bà ấy cũng không tiện lên tiếng.

Nhưng đối với Mộ Dung Ngôn mà nói, có lẽ trong lòng cô ấy cũng giống như tôi vậy.

Khi nhìn thấy đối phương đều có một loại cảm giác khó hiểu.

Loại cảm giác này rất quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ.

Giống như, giống như chúng tôi đã quen biết rất nhiều năm, lại giống như rất quen thuộc nhau.

Thỉnh thoảng nhìn thấy đối phương thì trong lòng sẽ có một ít cảm xúc khó hiểu.

Điều này khiến cho chúng tôi sẽ làm ra một số hành động trong vô thức mà chính bản thân mỗi người cũng cảm nhận được.

Giống như cây trâm ngọc trước mắt này.

Phải biết rằng với tư cách là một cô gái thời cổ đại, cây trâm này của Mộ Dung Ngôn chính là vật thiếp thân của cô ấy, đã đeo hơn trăm năm.

Nhưng lại đưa cho tôi, một người đàn ông không tính là "Quen thuộc".

Có lẽ nghi thức này có thể đã xóa đi ký ức của chúng tôi, xóa đi mọi dấu vết chung của hai người.

Nhưng lại không cách nào xóa bỏ được tình cảm của cả hai dành cho nhau...

Tuy nhiên tôi cũng không nghĩ nhiều đến như vậy, sau khi nghe được những lời này.

Tôi cảm thấy thật vui sướng thậm chí còn hơi kích động.

Vì thế tôi không từ chối mà trực tiếp cầm lấy.

“Mộ Dung Ngôn, cảm ơn cô!”

Mộ Dung Ngôn cười nhạt: "Cảm ơn thì không cần đâu, sau khi về nhà nhớ đốt chút đồ cúng cho tôi và bà bà là được!"

Tôi tỏ vẻ nghiêm túc: "Không biết bà bà tên họ là gì?"

Bởi vì đốt đồ vật cho người chết phải có một cái tên.

Bà lão quỷ nghe tôi hỏi vậy thì do dự một chút rồi nói: "Bà già này cũng không nhớ được tên của mình, chỉ nhớ rõ mình họ Mạc.

Cậu cứ gọi tôi là Mạc bà bà đi! Tất cả mọi người đều gọi tôi như vậy!"

Tôi ghi nhớ trong lòng rồi gật đầu với Mạc bà bà.

Sau đó tôi nói với Mộ Dung Ngôn và Mạc bà bà: "Mộ Dung Ngôn, Mạc bà bà, tôi xin cáo từ trước. Hôm khác lại tới thăm!"

Mộ Dung Ngôn mỉm cười xinh đẹp, khẽ gật đầu.

Mạc bà bà thì cất tiếng nói: "Cậu Đinh, tôi sẽ tiễn các cậu!"

Nói xong liền giơ tay mời, vì vậy tôi với Hồ Mỹ cũng không chần chờ, xoay người liền rời đi.

Tiền bối nói ông ấy muốn trở về sớm để dung hợp thân kiếm và tìm câu trả lời cho việc thân kiếm bị tan nát như vậy.

Mà tôi cũng rất muốn biết.

Một sự tồn tại như tiền bối, khắp thiên hạ đương thời còn có ai có thể đánh nát chứ?

Ai lại có năng lực, có đạo hạnh này được đây?

Hơn nữa cứ cho là kiếm bị vỡ đi!

Vậy tại sao toàn bộ Quỷ Mã Lĩnh, thậm chí là toàn bộ khu vực xung quanh trấn Thanh Thạch lại chỉ có một mảnh nhỏ như vậy chứ?

Chẳng lẽ thân kiếm của tiền bối sau khi bị đánh nát thì bị phân tán cách xa nhau sao?

Có một bụng thắc mắc như vậy nên bước chân của tôi cũng nhanh hơn.

Không bao lâu sau chúng tôi đã tới cổng, sau khi tạm biệt Mạc bà bà.

Chúng tôi liền rời khỏi Quỷ Lâu Mộ Dung phủ, trực tiếp đi ra ngoài.

Sau đó rất nhanh đã tiến vào trong núi rừng.

Dọc theo đường đi, tôi và Hồ Mỹ đều vội vã bước đi mà không nói lời nào.

Tuy nhiên lúc chúng tôi ra khỏi khu rừng của Quỷ Mã Lĩnh, đi tới bên ngoài bãi tha ma thì đã có chuyện xảy ra.

Vừa tới bên ngoài bãi tha ma, xung quanh liền nổi lên một trận gió lạnh.

Xung quanh mấy lá cờ tang cắm trên mộ lập tức lay động.

Hồ Mỹ đi bên cạnh tôi lập tức giơ tay ngăn tôi lại.

Đồng thời mở miệng nói: "Đừng nhúc nhích, gã đến rồi!"

Ai?" Tôi hỏi theo bản năng.

Kết quả không đợi Hồ Mỹ trả lời, tiếng cười của một người đàn ông đột nhiên vang lên.

"Ha ha ha, còn có thể là ai, đương nhiên là bản công tử rồi!"

Vừa dứt lời, trước người chúng tôi đột nhiên xuất hiện một làn khí đen tụ lại.

Ngay sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông tuấn mỹ ngưng thực trước người chúng tôi.

Liếc mắt nhìn, không ai khác. Chính là tên nam quỷ Dạ Phong ở Mộ Dung phủ đã tranh cãi với tôi.

“Là anh!" Tôi trầm mặt, biểu tình không tốt.

Tôi cứ nhìn thấy người này là cứ cảm thấy khó chịu, tựa như tình địch vậy.

Sau khi Dạ Phong ngưng tụ, cũng nhanh chóng thu hồi nụ cười, liền hừ lạnh nói: "Ngoại trừ bản công tử, còn có thể là ai? Hiện tại Ngôn Nhi không có ở đây, xem bản công tử trừng trị cậu thế nào!"

Bình Luận (0)
Comment