Đặc biệt là khi nghe tên này gọi Mộ Dung Ngôn là Ngôn Nhi.
Tôi lại càng tức giận không chỗ phát tiết.
“Trừng trị tôi? Anh cho rằng anh làm được à?”
Tôi cũng không yếu thế chút nào, theo bản năng đi lấy trâm ngọc mà Mộ Dung Ngôn đưa cho tôi.
Nhưng tôi vừa mới cầm lấy trâm ngọc này, liền buông tha cho loại ý nghĩ này.
Người này kiêu ngạo như thế, tôi lấy trâm ngọc ra, chẳng phải là biểu hiện cho sự yếu thế hơn sao?
Hơn nữa, tôi thật không muốn lấy trâm ngọc này ra.
Tên này rõ ràng thích Mộ Dung Ngôn, vạn nhất anh ta đoạt trâm ngọc của Mộ Dung Ngôn thì sao?
Không được không được, đối phương muốn tìm phiền phức, tôi đây liền để cho anh ta gặp phiền phức.
Vừa có ý nghĩ này, tôi liền nhét trâm ngọc vào trong túi quần.
Ngược lại đã vận chuyển linh lực, thúc giục Hồ Ấn, cầu xin Tam Gia đến trợ giúp.
Nhưng ai biết lúc này, thanh âm của tiền bối lại đột nhiên vang lên trong đầu tôi: "Chỉ là một tiểu quỷ, cũng dám ở đây càn rỡ.
Nhóc con, cậu tìm về cho tôi một đoạn kiếm thân, hiện tại tôi liền thu thập gã dùm cậu."
Vừa nghe thấy lời này, thân thể tôi đã run lên.
Tốt lắm, nếu như tiền bối có thể ra tay, vậy thì không thể tốt hơn.
Cũng để cho tên này biết, tôi không phải là người dễ chọc.
Đồng thời, tôi trực tiếp thu hồi linh lực.
Buông tha hành động thôi thúc Hồ Ấn, mời Tam gia tới hỗ trợ.
Lúc này Dạ Phong vẫn kiêu ngạo nói: "Cái gì? Bản công tử không làm được?
Cũng không hỏi thăm, trong phạm vi trăm dặm này.
Ai mà không biết đến Dạ Phong của U Dạ sơn trang chứ?
Cậu chỉ là một tên đạo sĩ nhỏ, lại dám đụng chạm vào bản công tử, đúng là không biết tốt xấu.
Người đâu! Đều đi ra cho bản công tử, giáo huấn cậu ta cho thật tốt, để cho thằng nhóc này nhớ kỹ!"
Dạ Phong vừa dứt lời. Bốn phía xung quanh bãi tha ma này, đột nhiên vang lên từng trận thanh âm.
“Vâng trang chủ!" Vừa dứt lời, liền thấy từng đạo khí đen từ bốn phương tám hướng đánh úp lại.
Sau đó, tôi nhìn thấy những quỷ hồn với khuôn mặt hung dữ lần lượt bước ra từ ngôi mộ.
Số lượng chừng mười người, một đám giống như lưu manh vậy.
Bẻ khớp ngón tay, lắc lắc cổ.
Còn giống như người sống, phát ra thanh âm "Ca ca ca" rung động.
Tôi nhìn những con quỷ đang vây quanh mình, khóe miệng gợi lên một đường cong, những tên lâu la nhỏ yếu này cũng muốn đả thương tôi?
Cuồng vọng tự đại, thật sự coi Kỳ Lân tiền bối ăn chay à?
*****
Mặc dù những con quỷ này tới tìm tôi phiền phức, hơn nữa số lượng còn hơn mười tên.
Vẻ mặt hung tợn, nhưng những con quỷ này đều không mang theo sát khí.
Nói cách khác bọn chúng chính là quỷ bình thường chứ không phải là ác quỷ hung tàn.
Loại quỷ này ở trong mắt những người trừ tà chúng tôi thường sẽ chia làm hai loại.
Thứ nhất chính là du hồn dã quỷ không có phần mộ.
Là dã quỷ lang thang trên thế gian, không thể đi đầu thai được.
Thứ hai chính là quỷ có phần mộ, là quỷ bình thường chưa xuống âm phủ đi đầu thai.
Nhưng dù có thuộc loại nào thì cũng chưa đạt tới cấp bậc lệ quỷ.
Hồ Mỹ ở bên cạnh thấy thế thì vội vàng mở miệng nói với tôi: "Đinh Phàm, mau lấy trâm ngọc ra đi. Bọn chúng muốn ra tay!
“Hừ, ra tay thì cứ ra tay đi! Tôi sợ anh ta sao!” Tôi nhìn chằm chằm Dạ Phong cách đó không xa, vẻ mặt khinh thường.
Đồng thời thấp giọng nói với tiền bối: "Tiền bối, mấy tên này không phải lệ quỷ.
Trong lời của bọn chúng cũng không có ý định lấy mạng tôi.
Cho nên ông không cần làm hại đến tính mạng của bọn chúng đâu!"
Kết quả tiền bối chỉ hừ lạnh một tiếng: "Nhóc con, cậu thật phiền phức. Giết hết tất cả bọn chúng chẳng phải là tốt hơn sao?
Tu luyện Hỏa Thiên Công thì phải tàn nhẫn.
Không thể để cảm xúc chi phối được, cậu biết không?”
Nghe vậy tôi liền xấu hổ.
"Tiền bối, bọn chúng không có hóa thành lệ quỷ, cũng không giết người.
Nếu giết bọn chúng thì tôi sẽ phải gánh nợ nhân quả!"
Ông ấy nghe tôi nói như vậy liền "Hừ" một tiếng rồi không nói thêm nữa.
Lúc này, hơn mười con quỷ kia đã vây quanh.
Hồ Mỹ đã để lộ ra móng vuốt sắc bén nhưng mấy con quỷ kia căn bản không quan tâm.
Đột nhiên, một con quỷ rống lên: "Dám đắc tội công tử nhà chúng tôi, đúng là muốn chết!"
Nói xong tên quỷ kia nhảy lên không trung và nện tới một quyền.
Đối phương dùng nắm đấm chứ không dùng móng vuốt.
Rõ ràng không có ý định làm hại đến tính mạng lại càng thêm chứng minh cho suy đoán của tôi.
Bên kia chỉ muốn dạy tôi một bài học chứ không phải muốn giết người.
Cộng thêm đối phương chỉ là quỷ hồn bình thường, không vượt qua ranh giới đỏ.
Là một người trừ tà thì tôi không cần phải giết họ và mang nợ nhân quả.
Mà đúng lúc này kiếm Thái Nguyên trong tay đột nhiên tỏa ra một luồng sức mạnh cuồn cuộn.
Khí tức kia cực kỳ áp lực kèm theo đó là ánh sáng tím đỏ.
Theo đó chỉ nghe "Ầm" một tiếng nổ vang như sóng biển dữ dội.
Hóa thành làn sóng khí nghiền nát hết thảy biển núi xung quanh.
Nam quỷ lúc trước nhảy lên không trung là kẻ đầu tiên tiếp xúc với khí tức cường đại này.
Kết quả chỉ nghe một tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt gã đã bị đánh bay ra xa hơn mười mét, bị đập mạnh vào phía trên một tấm bia mộ.
Xung quanh hơn mười con quỷ còn lại, trên mặt đều lộ vẻ hoảng sợ.
Theo bản năng đã lui về phía sau, thậm chí có một hai con quỷ còn muốn xoay người chạy trốn.
Nhưng thực lực của tiền bối quá mạnh, bọn chúng chỉ là u hồn dã quỷ nho nhỏ thôi, có thể trốn được sao?