Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1617

Chương 1617 Chương 1617

Kết quả tất cả đều phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai, đều bị văng ra xa hơn mười mét.

Cả đám liên tục kêu la thảm thiết, bị thương cực kỳ nghiêm trọng, đau đến nỗi không muốn sống.

Nhưng không có một con quỷ nào bị hồn phi phách tán dưới luồng sức mạnh này.

Có thể thấy rõ tiền bối đã khống chế sức lực.

Chỉ làm bọn chúng bị thương đến mức tối đa chứ không làm hại đến tính mạng.

Bằng không với năng lực của tiền bối thì những tiểu quỷ này chết một trăm lần cũng không đủ.

Dạ Phong cách đó không xa nhìn thấy, vừa rồi còn tràn đầy tự tin.

Lúc này cũng trợn tròn mắt, vẻ mặt mơ hồ.

Có chút hoảng sợ nhìn chằm chằm tôi, anh ta không ngờ rằng đạo hạnh của tôi lại cao đến mức này.

Tất cả đều dựa vào uy lực của đạo khí mà hạ gục hơn mười tên thủ hạ của anh ta, còn khiến bọn chúng bị thương nặng.

Trong số mấy tên thủ hạ này, tên có tu vi cao nhất cũng phải đạt tới cảnh giới Đạo Sư, vậy mà cũng không địch lại sự trấn áp của đạo khí.

Bởi vì anh ta đã nhìn thấu tu vi của tôi.

Cũng chỉ là Đạo Quân trung kỳ mà thôi.

Theo lý thuyết với chút tu vi này không có khả năng làm được điều này mới đúng.

Dạ Phong kinh ngạc, Hồ Mỹ ở bên cạnh cũng là vẻ mặt líu lưỡi trừng to mắt hồ ly, nhìn chằm chằm tôi không thể tưởng tượng nổi.

Nghĩ thầm từ khi nào mà tôi đã trở nên mạnh như vậy?

Không đợi hai người đó kịp phản ứng, tôi tiếp tục mở miệng nói: "Dạ Phong đúng không? Hiện tại đến lượt anh đó, lên đi! Tôi cho anh sử dụng cả hai tay!"

Dạ Phong là trang chủ của U Dạ sơn trang, xem như là thế hệ trẻ mạnh nhất trong khu vực của chúng tôi và trong giới quỷ.

Ngoại trừ Lý Húc có thể đấu tay đôi với anh ta, thì ngay cả Mộ Dung Ngôn cũng phải thua một bậc.

Anh ta cũng có tâm huyết của mình, hơn nữa đặc biệt là lúc đối mặt với tôi, trong lòng cũng có loại cảm giác bài xích khó hiểu.

Ở trong mắt đối phương, nhìn tôi cũng giống như tôi nhìn anh ta.

Tuy rằng hai bên đều là "Lần đầu tiên gặp mặt", nhưng tận đáy lòng đều có loại cảm xúc khó tả.

Giống như đã gặp qua nhưng cũng giống như chưa từng gặp.

Thậm chí vừa nhìn thấy đối phương liền xuất hiện một loại địch ý.

Đặc biệt là khi thấy tôi ở bên cạnh Mộ Dung Ngôn, anh ta lại càng tức giận hơn.

Lúc này mới có một màn vừa gặp mặt đã bắt đầu chế nhạo tôi.

Hiện tại lại bị tôi châm chọc như thế thì đương nhiên là không chịu nổi.

“Nhóc con, cậu đừng ngạo mạn. Tôi sẽ cho cậu biết bản công tử Dạ Phong đây không phải là người dễ chọc!”

Nói xong trường kiếm trong tay Dạ Phong "Vèo" một tiếng đã bay ra khỏi vỏ.

Sau đó cầm kiếm đánh tới, đạo khí cuồn cuộn ngập trời.

Âm khí lạnh lẽo vô cùng đáng sợ chứng tỏ người này có tu vi cực cao.

Trong lòng tôi căng thẳng và cũng không khỏi khẩn trương.

Bởi vì thông qua khí tức của đối phương mà phán đoán đạo hạnh của tên quỷ này chỉ sợ phải đạt tới Đạo Tông trở lên.

Rất có khả năng đã đạt tới cảnh giới Đạo Tôn.

Nếu tôi và anh ta một đấu một thì có lẽ tôi chẳng đủ cho người ta nhét kẽ răng.

Nhưng hiện tại thì khác, có tiền bối che chở cho tôi, tôi có gì mà phải sợ chứ?

Lúc trước ở Âm phủ, ông ấy có thể che đậy bảo vật quý giá nhất ở đó là Hắc Quang Bảo Kính.

Chỉ cần năng lực này cũng đủ để chứng minh ông ấy mạnh đến cỡ nào.

Khi Dạ Phong lao tới, thân kiếm của tiền bối lại tỏa ra một trận âm lực.

Theo đó có một đạo kiếm khí vô hình ngưng tụ.

Trong phút chốc chém xuống từ trên đỉnh đầu anh ta, Dạ Phong đương nhiên cũng nhận ra và giơ tay ngăn cản.

Nhưng anh ta có thể cản nổi sao?

Cuối cùng một tiếng "răng rắc" vang lên, bảo kiếm trong tay gãy ngay tại chỗ.

Cả người "Bịch" một tiếng bị đạo khí trấn áp ngã gục xuống đất.

Hơn nữa ngay tại khoảnh khắc này, anh ta còn cảm thấy hồn lực toàn thân đang nhanh chóng trôi đi.

Trong nháy mắt đã bị hút đến tám, chín phần.

Bởi vì hồn lực bị hút nên anh ta đã không còn sức để chiến đấu.

Khí tức của tiền bối cũng bắt đầu thu hồi trở về vỏ kiếm.

Đồng thời giọng nói của ông ấy vang lên trong đầu tôi: “Không tệ, tên nhóc này cũng có chút đạo hạnh.”

Nói xong, tiền bối liền im lặng.

Tôi thấy Dạ Phong cách đó không xa đã mất đi sức chiến đấu thì mỉm cười đi tới.

Mà Hồ Mỹ đã nhìn muốn lòi hai con mắt ra ngoài.

Cứ như thể cô ấy không hề quen biết tôi, bởi vì cô ấy không biết tiền bối đang ở đây.

Cho nên cô ấy đã cho rằng loại khí lực mãnh liệt vừa rồi mà tôi thi triển, cái loại cảm giác khủng bố vô biên mà cô ấy chỉ cảm nhận được ở chỗ Hồ Mẫu.

Lần này lại cảm nhận được từ trên người tôi thì cảm thấy quá bất ngờ, thậm chí hơi không biết vì sao lại như thế được.

Thấy bóng lưng tôi bước đi về phía trước, cô ấy đứng tại chỗ sững sờ mất một lúc vẫn chưa tỉnh lại.

Dạ Phong thấy tôi đi về phía anh ta thì lập tức kinh hoảng.

Muốn đứng lên nhưng vì đã mất sức quá nhiều.

Vừa rồi một chiêu kia của tiền bối mặc dù không giết anh ta, nhưng cũng đủ làm anh ta bị thương.

Vất vả gượng đứng lên nhưng mới vừa chống đỡ được nửa người trên thì lại quỳ rạp trên mặt đất.

Dạ Phong ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn tôi mang theo vẻ kinh ngạc: “Cậu, cậu không phải tu vi Đạo quân......”

Tôi đứng trước mặt anh ta, nhìn xuống: “Đúng vậy, nhưng tôi có chút thủ đoạn cũng đủ để đối phó anh!”

Nói xong, tôi ngồi xổm xuống.

Bình Luận (0)
Comment