Dạ Phong thấy tôi ngồi xổm xuống thì nhíu mày: “Tại sao chỉ hút hồn lực của tôi mà không trực tiếp giết tôi luôn đi. Cậu đang muốn nhục nhã tôi?”
Tôi lắc đầu: “Không giết anh là bởi vì anh không có sát tâm với tôi, anh cũng không phải là lệ quỷ.
Làm nhục anh sao? Tôi lại càng không có hứng thú.
Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, đừng con mẹ nó chọc giận tôi.....”
*****
Tên Dạ Phong này.
Dù là trước đây hay bây giờ tôi bị mất trí nhớ, chỉ nhìn thôi cũng thấy tức giận.
Trước kia là đánh không lại anh ta chứ không là tôi đã sớm đánh anh ta rồi.
Hiện tại thì hay rồi, tiền bối đã trực tiếp ra tay đè bẹp anh ta.
Lúc này, tôi lạnh lùng vứt ra một câu như vậy.
Hơn nữa vừa dứt lời thì lập tức đứng lên, không thèm liếc anh ta một cái.
Liền gọi Hồ Mỹ cách đó không xa vẫn còn đang hoang mang: “Tiểu Mỹ, chúng ta đi thôi!”
Nói xong tôi đi về phía trước, không để ý tới tên Dạ Phong kia nữa.
Còn Dạ Phong thì một thân ngơ ngác.
Anh ta không thể nào nghĩ ra được nhìn tôi chỉ ở mức Đạo quân trung kì, lại có sức lực khủng bố đến như thế.
Dưới một đòn tấn công mạnh mẽ này, ngay cả anh ta cũng khó có thể cản nổi.
Thậm chí, thậm chí chỉ trong nháy mắt hồn lực toàn thân còn bị rút ra.
Thủ đoạn như thế e rằng chỉ có tu sĩ ở cảnh giới Đạo Thánh khủng bố nghịch thiên mới có thể làm được.
Dạ Phong trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng cũng cảm thấy may mắn mười phần.
Khi vừa rồi bản thân không có bộc lộ ra sát ý.
Hơn nữa chỉ nói là muốn dạy dỗ tôi, nếu vừa rồi anh ta nói muốn giết tôi hoặc có sát tâm đối với tôi.
Thì kết cục sẽ khác hoàn toàn.
Nghĩ đến đây, Dạ Phong liền cảm giác một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
Cho dù là quỷ cũng không khỏi nhúc nhích cổ họng, trong lòng thấp thỏm bất an.....
Mà tôi và Hồ Mỹ, sau đó rất thuận lợi rời khỏi Quỷ Mã Lĩnh.
Trên đường đi, Hồ Mỹ dùng vẻ mặt hoài nghi nhìn chằm chằm tôi.
Rõ ràng là cô ấy đang nghi ngờ về những gì vừa xảy ra.
Mà trong lòng tôi cũng đã nghĩ ra lý do thoái thác cho chuyện này.
Thấy cô ấy cứ nhìn tôi chằm chằm, lại không tiện mở miệng hỏi nên tôi trực tiếp lên tiếng: “Cô muốn hỏi tôi cái gì thì cứ hỏi đi?”
Hồ Mỹ nghe tôi nói vậy thì không lãng phí thời gian nữa mà nói: “Đinh Phàm, anh không thể có tu vi này được.
Vừa rồi, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao anh lại bộc phát ra sức mạnh đáng sợ như thế?”
Khóe miệng tôi nhếch lên một đường cong nhẹ, lập tức nói: "Tôi đương nhiên không có đạo hạnh này, nhưng cô đã quên đêm nay chúng ta tới đây làm gì à?"
"Làm gì? Tới tìm kiếm nha!”
“Ah!”
“Chẳng lẽ thanh kiếm kia là bảo vật của Đạo môn hoặc là một loại pháp khí nào đó?”
Tôi nhìn Hồ Mỹ một cái: "Đúng vậy, kiếm này là một loại pháp khí rất lợi hại.
Vừa rồi tôi đã sử dụng nửa đoạn kiếm đó.”
Hồ Mỹ nghe tôi nói xong, cũng không có quá nhiều nghi ngờ.
Chỉ liên tục tỏ vẻ kinh ngạc, nói rằng chỉ một đoạn tàn kiếm cũng có thể lợi hại như vậy.
Nếu mà là một thanh kiếm hoàn chỉnh, vậy còn biến thái đến mức nào đây?
Đương nhiên điều này cô ấy nói không hề sai.
Nếu như tiền bối dung hợp thân kiếm cùng vỏ kiếm lại, trở về bản thể thì đương nhiên càng cường đại vô song.
Nói là pháp bảo tuyệt thế, cũng không quá đáng.
Tất nhiên, từ sau khi trở lại dương gian tiền bối đã nói trước.
Kêu tôi giữ bí mật và không muốn bị người ngoài biết đến.
Vì vậy, tôi chưa hề nhắc đến một lời nào về sự tồn tại của tiền bối.
Chỉ đơn thuần nói cho Hồ Mỹ biết đây chính là một loại pháp khí vô cùng lợi hại.
Trong khi đó, Tiểu Mỹ lại tiếp tục hỏi tôi.
Hỏi tôi đây là lọai pháp khí gì.
Làm sao tôi biết bên trong Quỷ Mã Lĩnh có pháp khí này.
Đối với điểm này, tôi cũng đã nghĩ ra lý do để giải thích.
Nói là tôi đã nhìn thấy trên một quyển bút ký mà sư phụ lưu lại, chỉ cần tu luyện thành công Hỏa Thiên Công tầng thứ ba.
Liền có thể thông qua nó để kết nối với thanh bảo kiếm này, từ đó có thể xác định vị trí của nó,v.v.
Dù sao cũng chỉ là lời nói dối, bịa đặt lung tung.
Đồng thời tôi còn nói.
Sư phụ cả đời đều do thể luyện được Hỏa Thiên Công, cho nên sư phụ tôi chỉ biết vị trí đại khái chứ cũng không thể tìm được thân kiếm.
Mà tôi đến hôm nay đã đột phá tầng thứ ba.
Cho nên vì sốt ruột không nhịn được mà đi tới Quỷ Mã Lĩnh để xác định vị trí chính xác, tìm thân kiếm...
Đương nhiên, những thứ này đều là lời nói dối.
Mục đích chính là vì để bịa ra một cái cớ, giấu diếm sự tồn tại của tiền bối.
Trong số này cũng có một vài điều đúng, một vài điều sai.
Đừng nói đến hồ ly nhỏ, ngay cả chính bản thân tôi cũng suýt chút nữa đã tin mấy lời này rồi.
Không lâu sau đó chúng tôi đã trở lại thị trấn.
Hồ Mỹ nói đói bụng nên đã đi kiếm ăn ở xung quanh thị trấn, để cho tôi một mình về trước.
Tôi cũng không phí thời gian mà gật đầu rồi tự mình trở về cửa hàng.
Về đến nhà, vào phòng của mình.
Sau khi đã khóa kỹ cửa lại thì nhanh chóng nhìn vỏ kiếm của tiền bối.
Còn lấy lưỡi kiếm dài bằng một ngón tay kia ra, đặt nó ở trên giường.
Sau đó tôi nói với vỏ kiếm: "Tiền bối, bây giờ không có ai cả. Ông mau dung hợp với thân kiếm đi!"
Tôi cũng không biết phương pháp dung hợp mà tiền bối nói là như thế nào nên vừa nói xong liền đứng qua một bên để quan sát.
Ngay sau đó tôi liền nhìn thấy trong vỏ kiếm của tiền bối phóng ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt.