Đến lúc đó mang theo một tia chân phách này trở về với bổn nguyên, tự nhiên sẽ biết được toàn bộ chân tướng thôi!"
Kỳ Lân tiền bối nghe tôi nói xong thì "Ừ" một tiếng, sau đó tiếp tục mở miệng nói: "Nhóc con, cảm ơn cậu."
"Tiền bối, ông cảm ơn tôi làm gì? Chuyện vừa rồi tôi còn chưa cảm ơn ông nữa mà?"
Tôi mỉm cười, lúc này đã cảm thấy nhẹ nhõm và nói chuyện trôi chảy hơn nhiều.
Ông ấy lại thở dài: “Nhóc con, tôi quả thật có một dự cảm chẳng lành.
Từ khi tôi tỉnh lại từ trong vảy lân, tiềm thức liền báo cho tôi biết phải tìm được chân thân.
Đến Âm phủ, tôi đã tìm được vỏ kiếm, nhưng lại không có thân kiếm.
Hiện tại thật vất vả mới có cảm ứng, lại chỉ tìm được một đoạn kiếm vụn này.
Mà bên trên, không có chân hồn, lại để lại một luồng chân phách.
Năm đó tôi mạnh như vậy, tung hoành ba giới sáu vực, ai có thể hủy thân thể của tôi được chứ?
Nhưng bây giờ, thân kiếm đã bị hủy.
Trên mũi kiếm gãy, còn kèm theo một tia chân phách.
Chân hồn và chân phách vốn phải ở cùng một chỗ mới đúng.
Tôi lại nghĩ, có thể chân hồn của tôi.
Cũng bị đánh tan cùng một chỗ với thân kiếm.
Cho nên, tôi mới có được một tia chân phách này.
Chân phách còn lại, có thể đang bám vào trên thân kiếm vụn nát, cũng có thể hồn phi phách tán..."
Nghe tiền bối nói xong, trong lòng tôi cũng "lộp bộp" một tiếng.
Vừa rồi tôi chỉ đang suy nghĩ là ai có năng lực đánh nát thân kiếm của tiền bối.
Nhưng không nghĩ kỹ, trạng thái và tình huống chân hồn của tiền bối lúc này.
Sau khi được tiền bối phân tích, tôi cảm thấy quả thực là như vậy.
Thân kiếm đều bị hủy? Như vậy chân hồn chân phách trên thân kiếm, còn có thể sống sót được sao?
Khí linh lấy đồ vật làm thân thể.
Đồ vật bị thiêu hủy thì chân hồn tất nhiên sẽ tiêu vong.
Cho dù là người có sức mạnh to lớn may mắn giữ lại một tia chân hồn chân phách, chỉ sợ cũng phải cửu tử nhất sinh!
Hiện tại thân kiếm của tiền bối đều bị hủy thành như vậy, chân hồn của ông ấy còn có thể ở đây được sao?
Khả năng ở đây là cực kì thấp.
Nhất thời tôi rơi vào im lặng, không biết nên nói cái gì.
Mà tiền bối lại đột nhiên cười: "Được rồi, nhóc con, cậu cũng đừng lo lắng nhiều nữa.
Cậu có thể nhận được truyền thừa của chủ nhân, tôi chắc chắn sẽ hộ đạo cho cậu.
Đợi đến ngày cậu mạnh hơn, thì thay tôi tìm về tất cả thân kiếm.
Đến lúc đó, nhất định có thể tra ra là ai đã hủy thân kiếm của tôi.
Tôi nhất định sẽ lấy một luồng tàn niệm này sống lại, để cho đối phương hôi phi kiếp diệt......"
Nói đến những từ cuối cùng, ngữ khí của tiền bối vô cùng nặng nề.
Đầy sát khí, hiển nhiên là ông ấy đã thật sự nổi giận.
Chỉ là hình thức tồn tại bây giờ của tiền bối tương đối đặc thù.
Sức mạnh lại không ổn định, lúc có lúc không.
Nhưng câu nói kia của tiền bối, được chủ nhân truyền thừa.
Cùng với lời nói phải hộ đạo cho tôi, khiến cho tôi rất cảm động.
Chủ nhân của tiền bối, tất nhiên chính là vị hùng chủ cường đại sử dụng kiếm Kỳ Lân.
Ngài ấy là ai, lúc này tôi không hỏi.
Nhưng được tiền bối hộ đạo cho thì đó là một chuyện thật khiến người ta kích động.
Sau này thân kiếm của tiền bối được phục hồi, cho dù chân hồn có diệt.
Với một tia tàn hồn này của tiền bối trợ giúp thì ở thời đại mạt pháp này mà nói.
Khắp nơi có Đạo Sư, Đạo Sĩ trong Đạo Môn, e rằng tôi cũng có thể trực tiếp tung hoành giang hồ, xưng bá một phương.
Bây giờ chỉ cần nghĩ đến đó thôi là tôi đã có chút kích động.
Nhưng lúc này, tiền bối lại nói tiếp: "Nhóc con, tôi vừa dung hợp với thân kiếm nên cần một khoảng thời gian nhất định để tu dưỡng.
Trong khoảng thời gian này, nếu cậu gặp phải việc cực kỳ nguy nan mà không thể cứu vãn được thì mới có thể gọi tôi ra ngoài!"
Vừa nói xong lời này, khí tức của ông ấy liền biến mất, giọng nói cũng im bặt.
Hiển nhiên ông ấy đã bắt đầu ngủ say, hoặc có thể gọi là bế quan tu luyện.
Mà tôi cũng không dám chậm trễ, vẫn cung kính nói một tiếng với kiếm Kỳ Lân: "Cảm ơn tiền bối! Tôi sẽ ghi nhớ kỹ."
Nói xong, tôi cẩn thận từng li từng tí bỏ kiếm Kỳ Lân vào trong hộp kiếm.
Mà lúc này cũng đã quá muộn rồi, liên tục hai lần cung cấp đạo khí cho tiền bối đã khiến thân thể sớm kiệt sức.
Cho nên lúc này tôi cũng không động đậy nhúc nhích gì nữa, nằm ở trên giường liền mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh lại thì đã là giữa trưa ngày hôm sau.
Vẫn cảm thấy đầu hơi nặng, đi tắm rửa xong liền ra ngoài ăn chút gì đó.
Về phần Hồ Mỹ, lúc này đang nằm bò trên sô pha trong phòng mà ngủ.
Tôi cơm nước xong cũng không để ý đến cô ấy, vẫn mở cửa hàng kinh doanh như thường lệ.
Tôi dựa lưng vào ghế, nhìn lịch trên điện thoại di động.
Lúc này mới hoàn dương bao lâu?
Tính từ ngày đầu tiên trở lại dương gian thì mới chưa tới một tháng.
Nhưng lại trải qua không ít chuyện, đầu tiên chính là vụ ám sát của Miêu Yêu dưới trướng Dì Mỹ Nhân.
Sau đó là một số tin nhắn ghi nhớ không thể giải thích được, tiếp đó là bài vị có tên là Thi Muội ở trong phòng.
Về sau, đi nhìn phong thủy còn gặp phải hai tên yêu đạo là Trương Tử Đào và Quỷ Tam Nguyên.
Cũng may Mộ Dung Ngôn tình cờ đi ngang qua, chúng tôi xem như tìm được đường sống trong chỗ chết.
Nhưng ai biết, cùng Tiểu Mạn đi tham gia yến tiệc từ thiện còn có thể đánh nhau với một tên phú nhị đại.
Cái này còn chưa xong, buổi tối vốn định thuận tay giải quyết sự kiện xe tang ở gần đó.