Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1622

Chương 1622 Chương 1622

“Gì cơ? Công viên giải trí?

Chúng ta đều là người lớn cả rồi, còn tới công viên giải trí làm gì?”

“Người lớn thì không thể đi chơi à?

Không phải Từ sư muội đã nói, chúng ta sắp phải tới thung lũng Hắc Ám để điều tra tình hình của địch sao?

Chúng tôi còn chưa dám nói chuyện này cho sư môn biết đâu, cho nên trước khi đi chúng tôi muốn tới công viên giải trí để thả lỏng tâm trạng.

Đồng thời, cũng định gọi anh và lão Phong cùng đi.”

Tôi còn tưởng là chuyện gì, hoá ra là hai cô nàng này muốn gọi tôi và lão Phong cùng tới công viên giải trí.

Tôi trợn trắng cả mắt.

Nói thật, bây giờ tôi chẳng có chút hứng thú nào với mấy nơi như công viên giải trí gì đó.

Người thì đông, chi phí thì cao, đến ăn cơm còn không có chỗ ngồi.

Nhưng không đợi tôi kịp trả lời, Dương Tuyết đã lên tiếng trước:

“Đinh Phàm, rốt cuộc anh có đi hay không?”

Lúc này đây, giọng điệu của cô ấy rất nghiêm túc.

Tôi nghe xong, xấu hổ hỏi lại một câu:

“Tôi có thể không đi được không?”

“Không được!”

Dương Tuyết không hề do dự, trực tiếp phủ đầu tôi.

Ở phía đầu dây bên này, tôi chỉ đành cười khổ mà thôi, cô đã không cho phép tôi từ chối, vậy còn hỏi tôi làm cái gì?

Tuy trong lòng tôi nghĩ như thế, nhưng ngoài miệng lại không dám nói ra.

Cho nên, tôi chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời:

“Được rồi! Sáng mai tôi sẽ tới gặp các cô.”

Dương Tuyết nghe tôi trả lời như vậy, giọng điệu vốn trầm thấp và nghiêm túc đã lập tức biến mất, đột nhiên trở nên thoải mái hơn.

Cô ấy còn cười “hì hì” vài tiếng.

“Vậy được! 9 giờ sáng mai, chúng ta gặp nhau ở cổng công viên trò chơi Thanh Thạch…”

Nói thêm vài câu nữa, Dương Tuyết liền vui vẻ mà ngắt điện thoại.

Cô gái này ấy à! Thật sự rất khó hiểu.

Thôi thì tôi đành đi thôi! Làm thỏa mãn tâm tư thiếu nữ của mấy cô nàng này một chút.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, tôi lại tiếp tục công việc buôn bán tại cửa hàng của mình.

Hôm nay buôn bán rất kém, từ sáng sớm đến tối cũng chỉ có ba người ghé vào cửa hàng.

Tôi thấy trời đã tối rồi, đành định đóng cửa, tranh thủ nấu cơm tối, rốt cuộc thì ngày mai tôi còn phải dậy sớm.

Nhưng đúng lúc này, một người đàn ông cao gầy mặc áo phông từ từ bước về phía cửa hàng của tôi.

Vì đối phương đi thẳng về phía cửa hàng của tôi, nên tôi sững sờ một lúc, sau đó đánh giá đối phương vài lần.

Người kia khoảng ba mươi tuổi, đeo kính gọng vàng.

Mái tóc rẽ ngôi, trên tay người nọ cũng đang cầm một chiếc túi đựng máy tính.

Nếu chỉ nhìn thoáng qua thì cũng không khác nào một nhân viên công sở bình thường.

Người đàn ông này không phải người trong thị trấn này, nhìn khá lạ, nhưng lại tạo cho tôi một cảm giác quen thuộc.

Dường như tôi đã gặp anh ta ở đâu đó rồi.

Nhưng cụ thể là gặp ở đâu, thì tạm thời tôi chưa nghĩ ra.

Thấy đối phương bước tới gần, tôi bình tĩnh nói với anh ta:

“Chào anh, không biết tôi có thể giúp gì cho anh?”

Người đàn ông nọ bước đến trước quầy hàng, không trực tiếp trả lời tôi.

Mà anh ta đáng giá khắp cửa hàng một lượt, rồi nhìn người giấy được đặt bên cạnh mình.

Người nọ vươn tay ra sờ người giấy một chút, sau đó có chút cảm thán:

“Người nộm giấy này… tay nghề tinh tế thật.”

Thấy đối phương khen, tôi cũng có chút vui vẻ.

Tôi đã tập làm hình nộm giấy từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, cho nên tay nghề của tôi đương nhiên không thể kém được.

Tôi mỉm cười, nói:

“Tiên sinh, tay nghề của tôi tất nhiên là chẳng còn gì để chê rồi.

Không biết anh muốn chọn mấy hình nộm, là đốt cho người thân hay bạn bè đã khuất vậy?”

Nghe tôi nói tới đây, người nọ mới quay đầu lại nhìn tôi.

Anh ta rất đẹp trai, làn da trắng có phần hơi tái.

Lại còn đeo thêm kính gọng vàng, nhìn trông rất lịch lãm.

Lúc này, anh ta đang mỉm cười:

“Cậu có phải là Đinh Phàm, chủ của cửa hàng này không?”

Nghe đối phương đột nhiên gọi thẳng tên họ của mình, tôi có hơi giật mình.

“Anh quen tôi à?”

Đối phương khẽ mỉm cười, gật gật đầu:

“Đúng vậy, có một người bạn giới thiệu tôi đến đây. Người đó nói tay nghề của cậu rất tốt!”

Tôi rất vui, hoá ra là khách hàng cũ giới thiệu.

Nó cho thấy danh tiếng của cửa hàng tang lễ của tôi đã dần dần truyền đi xa.

Ít nhất, tôi cũng không làm mất mặt sư phụ mình.

Hơn nữa, hôm nay việc buôn bán cũng không tốt, nên tôi cũng sảng khoái nói:

“Hoá ra anh tới đây vì có khách hàng cũ giới thiệu.

Nếu vậy tôi sẽ giảm giá cho anh, mỗi một hình nộm ở đây tôi chỉ lấy giá 100 tệ, còn hình nộm đôi Kim Đồng (hình nộm một bé trai và một bé gái) thì có giá là 190 tệ một cặp.”

Người đàn ông đeo kính vẫn tiếp tục mỉm cười:

“Nói đến chuyện kinh doanh cậu cũng khéo thật đấy, được rồi, cho tôi một cặp đi. Đốt cho sư phụ của tôi!”

“Sư phụ của anh?”

Tôi vô thức hỏi lại một câu, bởi vì sư phụ có ý nghĩa rất quan trọng trong cuộc đời tôi, nhưng ông ấy đã qua đời rồi.

Cho nên bây giờ nghe người nọ nói muốn đốt hình nộm cho sư phụ của anh ta, trong lòng tôi cũng có đôi chút cảm động.

Đối phương khẽ gật đầu, sau đó thở dài một tiếng:

“Đúng vậy, cho sư phụ tôi.

Đã gần 20 năm nay tôi chưa được gặp lại sư phụ của mình rồi.

Tôi thật sự, rất nhớ, rất nhớ ông ấy…”

*****

Nhìn dáng vẻ của đối phương quả thực rất thương cảm, tôi nghĩ có lẽ tôi và anh ta cũng giống nhau.

Chúng tôi đều có tình cảm sâu nặng với sư phụ của mình.

Tôi khẽ cười:

“Tiên sinh, đừng quá đau lòng.

Anh có thể đốt thêm ít tiền giấy cho sư phụ mình, nếu ông ấy ở dưới suối vàng biết được, chắc chắn sẽ rất vui mừng.”

Bình Luận (0)
Comment