Nhưng người đàn ông đeo kính này lại lắc đầu:
“Tôi nghĩ, sư phụ của tôi không thể nào tha thứ cho tôi đâu!”
“Sao thế? Chẳng lẽ anh và sư phụ của mình có gì ngăn cách à?”
Tôi tiếp tục đáp lời anh ta.
Đối phương chỉ cười:
“Không nói đến sư phụ tôi nữa, Đinh Phàm, cậu cũng có sư phụ sao?”
Nghe đến đó, tôi chần chờ một chút.
Nói chung, mọi người đến cửa hàng của tôi mua đồ…
Đặc biệt là những người xa lạ, cơ bản đều sẽ không bao giờ gọi thẳng tên huý (tên cúng cơm) của chúng tôi.
Họ đều sẽ gọi những người bán hàng như chúng tôi là “Sư phụ”, “Đạo trưởng”, hoặc “Đại sư”…
Nhưng người đàn ông lạ mặt này lại gọi thẳng tên tôi, làm cho tôi do dự nửa giây.
Nhưng tôi cũng không nghĩ nhiều về điều đó, dù sao thì không phải ai cũng hiểu rõ quy tắc trong nghề của chúng tôi.
Tôi cũng không quan tâm mà chỉ trả lời:
“Sư phụ của tôi tên là Đinh Hữu Thiện, là một vị đạo trưởng có tiếng tại trấn Thanh Thạch này.
Tôi là học trò duy nhất của ông ấy, anh mua đồ ở chỗ tôi, tôi sẽ lấy danh dự của mình ra bảo đảm.”
Đối phương lẳng lặng lắng nghe, cuối cùng chỉ tự lẩm bẩm một câu: học trò duy nhất.
Khi lẩm bẩm bốn chữ này, dường như anh ta có vẻ rất buồn.
Dù sao theo tôi thì trông anh ta chỉ hơi khác người và kỳ lạ thôi.
Những người làm ăn buôn bán như chúng tôi trước nay đều không lựa chọn khách hàng.
Thấy đối phương vẫn còn đang lẩm bẩm, tôi cũng lười nói tiếp về vấn đề này.
Tôi hỏi thẳng đối phương muốn mua thứ gì, người này nói cũng không mua nhiều.
Anh ta chỉ muốn mua hai người giấy, tiền giấy để cúng dường hay gì đó và trả tiền.
Cuối cùng anh ta còn hỏi tôi, ở trong thị trấn này có chỗ nào bán trái cây không, anh ta muốn mua một chút.
Tôi chỉ đường cho anh ta, còn anh ta thì cõng một người giấy trắng.
Một tay người nọ cầm một người giấy khác, tay còn lại thì xách một chiếc túi lớn.
Có vẻ như anh ta đã cố gắng hết sức, khi ra khỏi cửa hàng của tôi trông còn có chút chật vật.
Tuy rằng người này có chút xa lạ, nhưng không biết tại sao, lại tạo cho tôi cảm giác rất quen thuộc.
Vô tình, anh ta đã thu hút sự chú ý của tôi.
Giống như thể chúng tôi đã gặp nhau ở đâu đó rồi, nhưng tôi nhớ mãi không ra.
Khi đối phương đã đi xa, tôi không tiếp tục chú ý đến chuyện này nữa.
Tôi thu dọn đồ đạc, sau đó liền về nhà nấu ăn.
Hồ Mỹ ngày nào cũng sống y chang một chú heo, hết ăn gà thì đi ngủ, còn lại không làm gì khác.
Sau khi tôi làm xong cơm tối, đã hơn 8 giờ tối.
Lúc này, chính là thời gian phát chương trình địa phương mà tôi yêu thích nhất: Chuyện Lạ Đô Thị.
Tôi lựa chọn chương trình này không một chút do dự, sau đó ngồi một bên vừa ăn cơm vừa xem TV.
Sau vài đoạn quảng cáo, chương trình đã bắt đầu.
Vẫn là khung cảnh ghi hình quen thuộc và người dẫn chương trình quen thuộc.
Trương Tiểu Nhị đứng trước cảnh nền, sau đó mỉm cười nói:
Chào mừng mọi người đã đến với chương trình Chuyện Lạ đô Thị, tôi là người dẫn chương trình Trương Tiểu Nhị.
Ở các tập trước chúng ta đã nói về những ngôi nhà ăn thịt người và những giếng nước đổ máu.
Hôm nay, Tiểu Nhị sẽ kể cho các bạn nghe về chiếc xe buýt ăn thịt người…”
Vừa nghe đến hai chữ “Xe buýt”, tôi lập tức choáng váng ngay tại chỗ.
Sau đó tôi tiếp tục theo dõi chương trình, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe buýt, thì tôi hoàn toàn bối rối.
Điều thú vị là, câu chuyện kỳ này thế mà lại kể về chiếc xe buýt quỷ trên con đường Phượng Hoàng.
Trương Tiểu Nhị có miệng chuột tai khỉ, lúc này lại nói tiếp:
“Tất cả chúng ta đều đã từng bắt chuyến xe buýt cuối cùng, nhưng xe buýt quỷ thì…
E là mọi người đều chỉ được nghe kể thôi, chứ chưa từng thấy bao giờ.
Trên đường Phượng Hoàng ở thành phố của chúng ta, gần đây đã xuất hiện những chiếc xe buýt quỷ.
Bây giờ, chúng ta cùng xem qua những thông tin, manh mối mà tổ chương trình đã thu thập được…”
Sau đó, chính là một số hình ảnh và phần giới thiệu về vụ tai nạn xe buýt trên đường Phượng Hoàng đã xảy ra như thế nào.
Đã chết bao nhiêu người…
Cuối cùng, một vị khách được phỏng vấn cũng xuất hiện.
Nhìn kỹ, tôi thấy người này chính là người đàn ông trung niên hói đầu mà tôi gặp trên xe buýt lần trước.
Chính lời nói của ông ta đã khiến tôi tôi phải đi điều tra về vụ xe tang trên đường Phượng Hoàng.
Cuối cùng, tôi còn chạm trán với tên yêu đạo người rơm.
Mà người này vừa xuất hiện, liền hưng phấn nói:
“Là thật, chiếc xe tang 969 là có thật.
Trước đó tôi và một người bạn đang uống bia ở phía đông thành phố, tính ngồi xe buýt đến cổng chào thành phố.
Sau đó, anh bạn của tôi đã lên chiếc xe buýt 969, nhưng tôi không lên được vì để quên điện thoại.
Kết quả, kết quả là bạn tôi không bao giờ quay lại nữa, anh ấy đã chết rồi.
Khi được phát hiện, anh ấy đang nằm trong một ngôi mộ tập thể ở phía đông thành phố, toàn thân bị thiêu rụi...”
Khi ngồi trên xe buýt, người đàn ông đầu trọc này cũng kể với tôi y như vậy.
Ông ta mải nói những lời hùng hồn và hợp lý đến nỗi nước miếng tung bay.
Ngoại trừ người này, còn có một vài nhân chứng nữa cũng xuất hiện.
Tất cả họ đều nói rằng mình đã nhìn thấy chiếc xe buýt 969 và những người chết trên xe buýt.
Sau đó người dẫn chương trình đã kể lại câu chuyện một cách vô cùng bí ẩn, khơi gợi sự tò mò của người xem.
Nghiền ngẫm hồi lâu, Trương Tiểu Nhi lại lên tiếng:
“Tất nhiên, những thuyết về thần linh và ma quỷ đều là mê tín thời phong kiến.