Ngay sau khi quả cầu lông quái dị kia biến mất, sương đen bốn phía cũng dần tan biến, mọi thứ xung quanh lại trở nên rõ ràng.
Chúng tôi đứng chung một chỗ, thở hổn hển
Tôi nhìn anh, anh lại nhìn tôi.
Ngoại trừ Tống Sơn Hà đang bị thương ở trước ngực, những người còn lại đều không có gì đáng ngại.
Tống Sơn Hà cũng cảm thấy có chút xấu hổ khi chỉ có mình bị thương nặng.
Anh ta ôm ngực mình, sau đó nói:
“Đây là loại yêu quái gì vậy? Sao lại mạnh như thế chứ!”
Kết quả, Tống Sơn Hà vừa mới dứt lời, giọng nói của cô ả tự xưng là người thiết kế nhà quỷ lại vang lên:
“Đây không phải là loại yêu quái nào cả, nó chỉ là tạo vật được ngưng kết từ giá trị khủng bố mà thôi.
Tôi gọi nó là, cục cưng màu đen!”
Nghe được âm thanh này, trong lòng chúng tôi lại thấy căng thẳng.
Tôi chợt quay đầu nhìn lại, phát hiện ra, cách đó không xa…
Lúc này, một màn sương đen xuất hiện, mà màn sương đen này bay ra từ trong người con búp bê màu đen trên tay đằng yêu.
Sau đó trôi vào trong tấm da người trên mặt đất, trong nháy mắt, tấm da người kia lại căng lên lần nữa.
Ngay sau đó, người phụ nữ quyến rũ xuất hiện lúc đầu lại đứng trước mặt chúng tôi.
Nếu chỉ nhìn vẻ bề ngoài, cô ả này giống người sống y như đúc.
Thậm chí, trên người cô ả còn có cả lửa dương, cho dù tôi có dù Thiên Nhãn để quan sát cũng khó phân biệt được thật giả.
Cô ả đang mỉm cười, vẫn không hề nhúc nhích.
Ở phía sau lưng cô ả này, vẫn là con đằng yêu đã hoá thành hình người kia.
Tất cả chúng tôi đều lập tức cảnh giác hẳn lên, lần lượt đối mặt với yêu nữ này.
Một điều hiển nhiên là, yêu nữ này căn bản không phải là người.
Mà là một loại yêu vật mà tạm thời chúng tôi không biết tên, ả còn có thể biến thành quả cầu lông đen với khả năng phòng thủ cực cao.
Thấy mấy người chúng tôi tỏ ra kinh ngạc, cô ả thế mà lại mỉm cười:
“Các người không cần lo lắng, nếu đây đã là một trò chơi mạo hiểm, vậy tất nhiên sẽ có quy tắc.
Các người đã đánh bại cục cưng màu đen, như vậy có thể tính là vượt ải thành công, có thể sống sót rời khỏi nơi này…”
“Rời đi ư? Trước khi chúng tôi rời đi, cũng phải giết cô đã!”
Lão Phong đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt cậu ấy lạnh băng.
Nhưng yêu nữ kia lại lắc đầu:
“Giết tôi sao?
Không!
Tôi sẽ không bao giờ chết…”
Nói xong, yêu nữ này bắt đầu lùi lại phía sau.
Nhìn thế, tôi nhướng mày, vôi nhắc nhở:
“Ả ta muốn bỏ trốn!”
Nói xong, tôi là người đầu tiên vọt lên trước.
Yêu nữ kia dù vẫn tiếp tục mỉm cười, nhưng người ả đã nhanh chóng lùi về sau vài bước.
Ngay sau đó, ả nói:
“Tôi đã thu thập đủ giá trị khủng bố rồi, có duyên ắt gặp lại…”
Nói xong, cô ả và đằng yêu có thể hoá thành hình người nọ cùng rút lui vào một cánh cửa.
Tiếng cửa sắt đóng lại tạo thành một âm thanh “cót két” trầm trầm, cả yêu nữ và đằng yêu kia đều biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi.
Đến khi chúng tôi heo tổn hết sức lực để mở được cánh cửa sắt kia ra…
Bên trong lối đi tối tăm ấy, làm gì còn bóng dáng của yêu nữ và đằng yêu kia nữa?
Bọn chúng đã sớm biến mất chẳng còn tăm hơi đâu nữa, cũng không biết là đã chạy trốn đến phương nào…
*****
Khi mấy người chúng tôi đuổi tới lối đi nhỏ, yêu nữ kia đã sớm biến mất.
Đương nhiên, yêu nữ này hiển nhiên không phải dạng tốt lành gì, nên tuyệt đối không thể để ả ta rời đi được.
Cho nên, mấy người chúng tôi đã men theo lối đi, nhanh chóng đuổi theo yêu nữ.
Nhưng chờ tới khi chúng tôi ra khỏi lối đi, phát hiện đã lên tới mặt đất.
Cách đó không xa, chính là cửa vào nhà quỷ.
Lúc này, rất nhiều du khách vẫn đang xếp hàng chờ được vào trong nhà quỷ để khám phá.
Những du khách này thậm chí còn đang oán giận, thắc mắc vì sao mãi chưa thấy chúng tôi đi ra.
Còn nói những vị khách bình thường chỉ mất mười mấy, hai mươi phút là đã đi ra rồi.
Vậy mà chúng tôi đã vào trong được hơn một tiếng đồng hồ, vì sao mãi chưa thấy ai ra…
Nhưng tôi cũng chẳng buồn quan tâm đến điều này, đưa mắt nhìn xung quan, phát hiện ra chỗ nào cũng có người qua lại.
Còn về phần yêu nữ nọ và đằng yêu hoá được hình người kia, tôi không nhìn thấy chúng ở đâu cả.
“Đáng chết, để cho yêu nữ kia chạy thoát rồi!”
Lão Phong bên cạnh phẫn nộ nói.
Tôi trầm mặt xuống, sau đó nói với lão Phong:
“Chúng ta thử tìm kiếm xung quanh đây xem, xem có thể phát hiện ra tung tích của yêu nữ kia hay không.
Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh, hai người đưa Tống Sơn Hà đi băng bó một chút đi.
Nhân tiện báo lại cho những nhân viên ở đây, để cho bọn họ đưa nạn nhân còn đang nằm trong kia đi cấp cứu…”
Dương Tuyết và Từ Lâm Tĩnh nghe tôi nói xong, đều gật gật đầu.
Còn tôi, lão Phong, cùng với Hồ Mỹ cũng nhanh chóng quay trở lại công viên trò chơi.
Bởi vì tôi có Hồ Mỹ ở bên cạnh, cho nên tôi đã lợi dụng khứu giác của cô ấy, hòng tìm ra yêu nữ đang lẩn trốn trong số những du khách trong công viên.
Nhưng kỳ quái, dù cho Hồ Mỹ là một hồ yêu, khứu giác của cô ấy cũng nhanh nhạy dị thường.
Nhưng lúc này, ba người chúng tôi vẫn không thể tài nào tìm ra được tung tích của yêu nữ.
Khí tức của yêu nữ kia dường như đã bốc hơi khỏi công viên này vậy.
Ba người chúng tôi đã tìm kiếm nửa vòng quanh công viên trò chơi, nhưng vẫn không phát hiện ra một chút manh mối nào.
Cuối cùng, tôi còn nhận được một cuộc điện thoại của Dương Tuyết, cô ấy nói phía bên ban quản lý của nhà quỷ đã nhận thông báo có người chơi bị thương nặng.