Vì chúng tôi là người đã chứng kiến sự việc, cho nên ban quản lý yêu cầu chúng tôi đến hỗ trợ điều tra và lập biên bản.
Đối với chuyện này, chúng tôi chẳng có gì phải sợ.
Rốt cuộc thì nạn nhân cũng không phải mất mạng, huống chi mấy người chúng tôi đã cứu anh ta.
Người nọ hoàn toàn có thể làm chứng cho chúng tôi, chứng minh chúng tôi không phải là hung thủ.
Chúng tôi chỉ cần quay lại nhà quỷ, phối hợp điều tra một chút là được.
Chỉ là yêu nữ kia đã mất tích, điều này làm cho tôi cảm thấy khá khó chịu.
Chỉ trong chốc lát, tôi và lão Phong đã hội họp cùng với nhóm của Dương Tuyết, tiếp nhận điều tra.
Hồ Mỹ là yêu, nên không có giấy tờ chứng minh thân phận.
Vì thế tôi dặn cô ấy chờ chúng tôi ở gần đó, chứ không để cho cô ấy quay lại nhà quỷ với chúng tôi.
Chờ đến khi tôi và lão Phong gặp lại Dương Tuyết một lần nữa, tôi phát hiện ra nhà quỷ đã tạm thời đóng cửa.
Lúc này, có hai viên cảnh sát đang ghi chép lời khai của Dương Tuyết và những người khác.
Đây không phải là lần đầu tiên chúng tôi gặp phải chuyện như thế này.
Cho nên, khi trả lời câu hỏi của cảnh sát, tôi cũng thấy rất quen thuộc.
Dù sao, tôi cũng chỉ trả lời như thể mình chỉ là một người thám hiểm nhà quỷ, rồi vô tình gặp được mấy tên “bác sĩ” cầm cưa điện, rồi cứu được người bị hại.
Còn về những thứ khác, ví dụ như yêu ma quỷ quái, một chữ tôi cũng không nhắc tới, dù có được hỏi tôi cũng chỉ trả lời là không biết.
Bởi vì có kể ra mấy thứ ấy cũng vô ích, không khéo còn bị cho là kẻ điên.
Sau khi lấy lời khai, chúng tôi để lại địa chỉ và số điện thoại là xong.
Sau đó chúng tôi đều chấp nhận lệnh triệu tập và sẵn sàng tập hợp bất cứ lúc, chuyện cũng kết thúc ở đây.
Đương nhiên, hiện tại, nghi phạm lớn nhất chính là cô ả thiết kế nên nhà quỷ này.
Hiện tại, cảnh sát đã bắt đầu tìm kiếm cô ả, còn về phần có tìm thấy được hay không, thật đúng là khó nói trước.
Bởi vì, người phụ nữ tự xưng là Lâu Nguyệt kia có phải là người hay không, trước mắt chúng tôi đều chưa thể xác định được…
Lúc này, đã là ba rưỡi chiều, mọi người cũng chẳng còn tâm trạng nào để tiếp tục vui chơi nữa.
Trên ngực Tống Sơn Hà còn có mấy vết thương, nhưng cũng may chỉ là vết thương ngoài da, sau khi cầm máu và băng bó thì anh ta cũng không gặp vấn đề gì lớn.
Sau đó, mấy người chúng tôi cùng nhau rời khỏi công viên.
Trên đường đi, chúng tôi đã phân tích đại khái chuyện đã trải qua hôm nay.
Đầu tiên, chúng tôi không hề biết gì về cô ả tên Lâu Nguyệt kia.
Hơn nữa, cô ả có một đặc điểm, đó là sưu tập “Giá trị khủng bố”.
Nhưng trong số các thế lực tà ác mà chúng tôi đã từng tiếp xúc, dường như chẳng có kẻ nào thu thập thứ này cả.
Cho nên, theo đánh giá sơ bộ của chúng tôi, cô ả tên Lâu Nguyệt này hẳn là một yêu đạo độc hành (hành động một mình).
Đương nhiên, chúng tôi cũng không loại trừ khả năng cô ả thuộc một tổ chức nào đó.
Chỉ là tạm thời thông tin mà chúng tôi có còn quá ít.
Bởi vậy, có thể thấy được, hiện tại quê hương chúng tôi vẫn chưa hề bình yên.
Nói không chừng, ở một góc nào đó, còn có một tên yêu đạo hại người đang lẩn trốn.
Hôm nay khi tới đây, ai nấy đều đi vui vẻ về âu lo, trong lòng tất cả chúng tôi đều cảm thấy khá tồi tệ.
Đặc biệt là Tống Sơn Hà, khi về còn “rước” thêm mấy vết thương.
Trở lại nội thành, chúng tôi đã cùng nhau đi ăn tối.
Trong lúc ăn cơm, Tống Sơn Hà, thằng nhãi này vẫn luôn nghĩ đến chuyện báo thù!
Anh ta nói bắt đầu từ ngày mai, anh ta sẽ tìm kiếm bất cứ nơi nào trong nội thành mà yêu nữ kia để lại dấu vết.
Về điểm này, chúng tôi cũng chẳng buồn để ý làm gì.
Muốn tìm được một tên yêu đạo đã cố ý ẩn náu, quả thực rất khó.
Trừ khi Tống Sơn Hà này là chó ngáp phải ruồi (ý chỉ tự dưng gặp vận may đến mức vô lý), nếu không đừng hòng tìm ra yêu nữ kia.
Cho nên, tôi chỉ có thể tạm thời gác vấn đề này sang một bên.
Chúng tôi cũng không hủy bỏ kế hoạch thám hiểm thung lũng Hắc Ám vào tuần sau, mọi thứ vẫn được giữ nguyên.
Cơm nước xong xuôi, chúng tôi cũng chẳng định nán lại nơi này lâu hơn nữa.
Mọi người ai về nhà nấy, vẫn hẹn nhau một tuần sau sẽ cùng lên đường.
Tôi cùng lão Phong kéo lê cơ thể mệt mỏi trở về thị trấn Thanh Thạch, lúc về đến nơi đã là hơn 9 giờ tối.
Hồ Mỹ trực tiếp cuộn người nằm trên sô pha, tôi thì trở lại phòng ngủ, ngồi lên giường.
Tôi rút Linh Đao ra cầm trong tay, phát hiện ra con dao cũ nát này đã trở nên sắc bén hơn trước.
Hơn nữa, nguồn linh lực đặc biệt bên trong Linh Đao rõ ràng đã mạnh hơn rất nhiều.
Hiển nhiên, đây là hiệu quả sau khi Linh Đao hút được linh lực của quả cầu lông hôm nay.
Chỉ là tôi vẫn thắc mắc, quả cầu lông quái dị kia rốt cuộc là loại quái vật gì, yêu nữ kia là người hay quỷ…
Còn việc ả ta sưu tập giá trị khủng bố,… rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra…
Những suy nghĩ này quanh quẩn trong đầu tôi, trở thành một điều bí ẩn.
Tôi thở dài một hơi, không muốn nghĩ nhiều nữa.
Dù sao thì tôi có nghĩ nát óc cũng chẳng ra, cho nên chỉ đành ngồi khoanh chân lại, bắt đầu vận khí.
Đồng thời, tôi cũng tu luyện Hỏa Thiên Công luôn. Hoả Thiên Thuật của tôi đã bắt đầu đạt đến tầng thứ ba.
Càng đến những giai đoạn sau, đạo khí mà Hoả Thiên Công tạo ra càng mạnh hơn.
Hơn nữa, tia đạo khí màu đỏ tồn tại trong gân mạch của tôi cũng càng ngày càng rõ, càng ngày càng dày hơn.