Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1688

Chương 1688 Chương 1688

Tôi cũng không thể cảm nhận được khí tức của đối phương, cho nên cũng không biết được, tên yêu đạo này rốt cuộc mạnh đến mức nào.

Nhưng khẳng định tên này không quá yếu, thực lực của gã có thể đối kháng được với Hồ Ngũ Gia hiện tại.

Những kết quả ấy à? Lại có chút nằm ngoài dự đoán của tôi.

Nhìn tên yêu đạo chỉ huy kia mạnh như thế, vậy mà sau khi giáp mặt với Hồ Ngũ Gia, lại bị Ngũ Gia dùng một chưởng đâm xuyên tim.

Mà tên yêu đạo kia mới chỉ kịp giơ trường đao lên, thậm chí còn chưa kịp giáng xuống một đòn.

Tên yêu đạo kia ngẩn người ra, nhìn tôi chằm chằm, có chút không thể tin nổi.

Miệng gã phun ra một ngụm máu, không tin nổi chuyện đang xảy ra, nói:

“Mày, mày…”

Kết quả, gã mới nói được hai chữ, Hồ Ngũ Gia đã rút tay ra, máu tươi đầm đìa bám đầy trên cánh tay tôi.

Trước ngực tên yêu đạo kia xuất hiện một lỗ thủng to tướng.

“Phanh” một tiếng, cơ thể gã đổ xuống đất, mắt gã vẫn trợn tròn không dám tin, chớp mắt một cái rồi ngừng thở.

Sau khi tên này chết đi, chỉ trong nháy mắt, Mắt Quỷ đã nổ tung, toàn bộ cơ thể gã cũng bắt đầu khô héo nhanh chóng.

Đảo mắt một cái, tên này đã thành một bộ thây khô.

Tôi nhìn cảnh này mà cứng lưỡi không nói được gì, mẹ kiếp, tên yêu đạo này ở cấp chỉ huy đấy.

Nhưng ở trong tay Hồ Ngũ Gia, gã vẫn không thể trụ được qua một chiêu.

Đương nhiên, cũng có điều tôi không biết được.

Vì để nhanh chóng rời khỏi nơi này, Hồ Ngũ Gia đã thi triển một loại yêu thuật bí mật, có để lại tác dụng phụ nhất định.

Nếu không, ông ấy tuyệt đối cũng không thể dùng một chiêu hạ gục tên yêu đạo kia chỉ trong nháy mắt như vậy.

Sau khi giết chết được tên yêu đạo chỉ huy, Hồ Ngũ Gia hét lên với mấy người vẫn đang cố sống chết ở bên dưới:

“Mau, mau theo lão Hồ rời khỏi nơi này!”

Giọng nói của Hồ Ngũ Gia khàn khan.

Sau khi nói xong câu này, ông ấy chống tay xuống đất, nhảy về phía còn lại của trại gỗ.

Lão Phong, Dương Tuyết, Hồ Mỹ và những người khác thấy thế, nào dám ở lại nữa?

Lão Phong khiêng Thiên Cơ Tử lên, đi theo mọi người.

Họ lần lượt bám theo vách đá, nhảy lên nóc cổng trại.

Sau đó nhảy xuống phía còn lại.

Mà những tên yêu đạo kia, đương nhiên là vẫn đuổi theo phía sau không rời.

Chúng lần lượt đuổi theo, nhưng vì bị cổng trại gỗ ngăn cản, nên đã bị tách nhau ra.

Còn có mấy tên không ngừng kêu gào:

“Mẹ nó, lính canh đều chết hết rồi à? Còn không mở cổng lớn ra!”

“Tạm thời đừng đuổi theo chúng, mau mở cổng ra, để cho chúng tao đi qua trước!”

“Nhanh lên, mau về báo với đường chủ…”

“Tuyệt đối không thể làm cho bọn họ chạy thoát!”

“…”

Đám yêu đạo lập tức bùng nổ.

Mà chúng tôi, đã chạy trốn được ra bên ngoài trại gỗ của thung lũng Hắc Ám, số lượng yêu đạo ở đây không nhiều.

Bởi vì khu nhà ở của yêu đạo đều nằm bên trong trại gỗ.

Hơn nữa, hôm nay là đại thọ của Nam Thất, vì vậy số lượng yêu đạo đứng canh ở cổng thung lũng Hắc Ám càng ít hơn mọi ngày.

Cho nên, sau khi nhảy xuống khỏi cổng trại gỗ và tiếp đất bằng phẳng…

Chúng tôi chỉ cần xông qua cửa thung lũng, là đã có thể rời khỏi thung lũng Hắc Ám này, tiến vào trong rừng già.

Đến lúc đó, lại có thêm sự tiếp ứng của những Hồ tộc gần đây, quen thuộc với địa hình nơi này, chúng tôi sẽ được an toàn.

Họ có thể dễ dàng dẫn chúng tôi ra khỏi nơi này, cuối cùng quay trở về thành phố để báo cáo lại kết quả với Đạo Minh.

Nghĩ đến đây, tôi còn thấy có chút hưng phấn.

Bởi vì tôi cảm nhận được, chúng tôi đã sắp chạy thoát khỏi thung lũng Hắc Ám rồi.

Những người còn lại cũng có suy nghĩ giống như tôi.

Bởi vì đến cả trung tâm của trại gỗ và cổng trại chúng tôi đều có thể dùng một đường chém giết mà xông ra.

Như vậy, cửa thung lũng Hắc Ám sao có thể ngăn cản chúng tôi? Ngăn cản Hồ Ngũ Gia của Hồ tộc?

Trong lúc nhất thời, mọi người đều thấy mừng thầm.

Nhưng chúng tôi vừa theo Hồ Ngũ Gia chạy tới được nửa đường, dị biến lại xuất hiện.

Những loài thực vật kỳ lạ trong thung lũng này đột nhiên phát ra từng luồng khí tức quái dị.

Ngay khi những luồng khí tức ấy vừa xuất hiện, Hồ Ngũ Gia liền kêu chúng tôi dừng lại.

Mọi người đều nhíu mày, nhìn quanh bốn phía.

Nhưng vừa nhìn lại, trong lòng ai nấy đều cả kinh.

Bởi vì, thực vật mọc xung quanh chúng tôi đang chuyển động.

Thậm chí, còn có rất nhiều loại thực vật đang điên cuồng lớn lên.

Mà tại vị trí trước đó chúng tôi đứng vang lên một tiếng “răng rắc”, rễ cây của một loài thực vật nào đó đột nhiên bật ra khỏi mặt đất.

Ngay sau đó, nhanh chóng phát triển.

Trong nháy mắt, nó đã biến thành một loài thực vật kỳ lạ trông giống như một bông hoa ăn thịt người.

Cái cây đó cao ba mét, có cái miệng và hàm răng khổng lồ.

Lúc này, nó đang há miệng ra, chất lỏng màu xanh lục ăn mòn cũng chảy ra từ trong miệng.

Chất lỏng này nhỏ lên mặt đất, tạo ra những âm thanh “xèo xèo xèo”.

Không chỉ có thế.

Bông hoa ăn thịt người khổng lồ kia còn phát ra những tiếng gầm như dã thú với chúng tôi “Grào grào”…

******

Nhìn một màn xảy ra ở trước mắt, tất cả mọi người đều cả kinh.

Trời ơi!

Thứ này rốt cuộc là thứ quái quỷ gì, hoa ăn thịt người sao?

Hay là một giống thụ yêu nào đó?

Trong lúc tôi còn mải kinh ngạc, Hồ Ngũ Gia đang điều khiển cơ thể tôi đột nhiên hét lớn:

“Lùi về phía sau!”

Giọng nói của ông ấy khàn khàn, còn xen lẫn cả sự vội vàng.

Nói xong, Hồ Ngũ Gia là người đầu tiên lui về sau.

Mấy người còn lại tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng lúc này chơt nghe Hồ Ngũ Gia mở miệng, cũng nhanh chóng bật lùi ra sau.

Bình Luận (0)
Comment