Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1689

Chương 1689 Chương 1689

Vào lúc mọi người vừa rút lui, tại chỗ mà trước đó chúng tôi vừa đứng…

Mặt đất đột nhiên nứt ra, chỉ nghe thấy hai tiếng “rầm” vang, sau đó tôi liền nhìn thấy những thân dây leo màu xanh lục chui lên từ dưới đất.

Đám dây leo này sau khi chui ra ngoài, cũng điên cuồng sinh sôi phát triển.

Trong nháy mắt, chúng đã biến thành từng thân dây to.

Bên trên còn mọc ra một bông hoa ăn thịt người có cái miệng rất lớn, trông vô cùng quái dị.

Đây là lần đầu tiên mà mọi người nhìn thấy loài thực vật này, trong lòng đều có chút bất an.

Tống Sơn Hà kinh ngạc nói:

“Đây, đây là gì? Là thực vật hay yêu vật?”

“Đây có lẽ là một loài yêu vật!”

Ngô Hưng Long vừa thở hổn hển vừa trả lời.

Nhưng Ngô Hưng Long vừa nói xong, những bông hoa ăn thịt người kia bỗng nhiên phát ra những tiếng gào “oa oa oa”.

Chúng há chiếc miệng rộng ra, lắc lư rễ cây, muốn nhào lên cắn xé chúng tôi.

Miệng của chúng rất lớn, trông y như miệng cá voi vậy.

Nên chỉ cần chúng há miệng ra một cái, là có thể nuốt hết mấy người chúng tôi vào bụng.

Hơn nữa, thứ như nước bọt trong miệng chúng có tính ăn mòn cực cao.

Chúng tôi không dám để cho thứ chất lỏng kia dính lên da thịt của mình.

Lúc này, tôi thấy có bảy, tám bông hoa ăn thịt người đang lắc lư, muốn lao về phía chúng tôi mà cắn.

Làm sao chúng tôi dám chậm trễ?

Chỉ có thể tiếp tục lùi lại phía sau, cũng may mà đám hoa ăn thịt người này cũng có nhược điểm.

Đó chính là phạm vi tấn công có hạn, xa nhất cũng chỉ nằm trong bán kính năm, sáu mét mà thôi.

Nếu xa hơn thì không thể cắn trúng.

Tuy rằng như thế, nhưng đám yêu vật này lại chặn đường đi của chúng tôi.

Muốn rời khỏi thung lũng Hắc Ám này, chúng tôi nhất định phải đi xuyên qua chúng nó.

Nhưng vào lúc này, một khu rừng ăn thịt người đã xuất hiện ngay trước toàn bộ thung lũng Hắc Ám.

Nhìn khu rừng rậm rạp kia, không biết là có bao nhiêu loài cây nữa.

Hơn nữa, trên mặt đất cũng không ngừng có những bông hoa ăn thịt người mọc lên.

Số lượng của chúng cứ tăng theo cấp số nhân.

Ngoại trừ đám hoa ăn thịt người có nước bọt bào mòn da thịt chắn ở phía trước, phía sau chúng tôi đã có yêu đạo đuổi tới.

Nhưng bọn chúng không trực tiếp phát động tấn công, chỉ gắt gao bám lấy chúng tôi, không chịu buông ra.

Suy cho cùng thì tu vi của đám này cũng không cao, tiến lên thì chỉ có thể chịu chết.

Mục đích chủ yếu của bọn chúng hiện giờ là bám chặt lấy chúng tôi.

Khiến cho chúng tôi không có cách nào rời đi được, chờ đến khi lũ yêu đạo cường đại trong thung lũng Hắc Ám xuất hiện, nhiệm vụ của chúng sẽ hoàn thành.

Nhưng chúng tôi tuyệt đối không thể đợi được, càng không thể để chúng kéo dài thời gian.

Cho nên, tôi nói với vị tiền bối đang ở trong cơ thể mình:

“Tiền bối, nhanh lên! Nếu cứ kéo dài thì sẽ càng nguy hiểm hơn.

Bây giờ, vẫn còn một tia hy vọng.”

Vừa dứt lời, Hồ Ngũ Gia trong cơ thể tôi đã trả lời lại:

“Con à, tình hình lúc này rất phức tạp.

Tôi cảm nhận được, phía dưới lòng đất có một luồng khí tức mạnh mẽ không thể giải thích được.

Tôi sợ, nếu cứ tuỳ tiện tiến lên, sẽ làm cơ thể con bị thương.”

“Ngũ Gia, việc đã đến nước này, chúng ta đã không có đường lui. Lên đi!”

Tôi nhanh chóng đưa ra quyết định.

Nếu Hồ Ngũ Gia còn sợ bóng sợ gió, tất cả chúng tôi đều sẽ phải bỏ mạng tại nơi này.

Sau khi Hồ Ngũ Gia nghe tôi nói xong, cũng đáp lại tôi một tiếng.

Sau đó, ông ấy qua lại nói với mấy người lão Phong và Dương Tuyết:

“Các người theo tôi, bây giờ lão Hồ sẽ dẫn mọi người cùng tiến về phía trước!”

“Xin nghe theo lời của tiền bối.”

Dương Tuyết mở miệng.

“Tiền bối, ngài cứ tiến lên trước đi! Để con lo phía sau cho.”

Tống Sơn Hà đáp lại một câu.

Những người còn lại cũng đều gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Hồ Ngũ Gia thấy thế, cũng gật đầu một cái.

Sau đó, ông ấy vận yêu pháp, để tăng sức mạnh của mình lên.

Cùng lúc ấy, chỉ nghe thấy tiếng Hồ Ngũ Gia lại lần nữa vang lên trong cơ thể tôi:

“Con à, lão Hồ mượn chút nguyên khí của con để dùng trước nhé!”

Tiên gia nhập thể (ý là nói việc được tiên nhập vào người), kỳ thực chính là phóng thích sức mạnh, cho nên còn phải dựa vào năng lực của người được nhập nữa.

Thực lực càng cao, thì sức mạnh tiên gia có thể sử dụng được càng lớn.

Hơn nữa, trong quá trình này, người được nhập cũng có bị tiêu hao một lượng nguyên khí nhất định.

Lúc này Hồ Ngũ Gia nói như thế, hiển nhiên là ông ấy đang muốn thi triển một loại yêu pháp cường đại nào đó.

Cho nên sẽ làm tiêu hao nguyên khí của tôi.

Về điểm này, tôi cũng chẳng quan tâm.

Chỉ cần có thể thoát khỏi đây, bảo toàn được tính mạng là tốt rồi.

Tiêu hao một chút nguyên khí mà thôi, có mất gì đâu chứ?

Tôi không hề nghĩ ngợi, lập tức ở trong cơ thể trả lời lại:

“Tiền bối, thân thể này rất cường tráng, ngài cứ việc dùng đi.”

“Được! Vậy lão Hồ cũng không ngại nữa!”

Nói xong, Hồ Ngũ Gia bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng.

Chỉ trong khoảnh khắc, bên trong cơ thể tôi bỗng nhiên toả ra luồng yêu khí mạnh hơn trước đó rất nhiều.

Luồn yêu khí hóa thành từng gợn sóng, không ngừng quét qua bốn phía.

Trừ điều này ra, bên ngoài cơ thể của tôi còn xuất hiện ảo ảnh của một con hồ ly.

Cũng trong khoảng thời gian đó, Hồ Ngũ Gia đã không còn do dự điều gì.

Ông ấy lao vọt về phái những bông hoa ăn thịt người.

Đám hoa ăn thịt người kia thấy Hồ Ngũ Gia dẫn mọi người xông lên, cũng đột nhiên cong người lên như loài rắn.

Một khi có người tới gần phạm vi công kích của chúng nó, chúng sẽ lập tức tấn công, phát ra những tiếng “vèo vèo vèo”.

Bình Luận (0)
Comment