Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1690

Chương 1690 Chương 1690

Cái miệng khổng lồ kia sẽ không ngừng cắn xé mấy người chúng tôi.

Đạo hạnh của Hồ Ngũ Gia cao thâm, thấy có bông hoa ăn thịt người tấn công tới, ông ấy trực tiếp đánh ra một luồng yêu khí.

Yêu khí cuồn cuộn, mang theo sức gió thẳng, hướng thằng về đám hoa ăn thịt người đang muốn nhào lên.

Tiếng nổ “Phanh phanh phanh” vang lên không ngừng, từng đó hoa ăn thịt người đều bị đập nát.

Trong nháy mắt, trên mặt đất ngổn ngang những bông hoa ăn thịt người nát bét, khô héo.

Mấy tên yêu đạo đuổi theo phía sau chúng tôi, sau khi thấy chúng tôi nhảy vào trong đám hoa ăn thịt người thì cũng bắt đầu điên cuồng tấn công tới.

Những bông hoa ăn thịt người kia dường như có thể nhận ra người mình.

Chúng không hề tấn công mấy tên yêu đạo, mà chỉ tấn công mấy người chúng tôi.

Tiếng chém giết vang lên, ánh kiếm loé không ngừng.

Mỗi người đều cố gắng hết mình, không ngừng chiến đấu với đám hoa ăn thịt người.

Trong rừng hoa ăn thịt người này, có thể nói mỗi bước đi của chúng tôi đều khó khăn vô cùng.

Mỗi một khi tiến lên phía trước, đều sẽ bị hoa ăn thịt người tấn công từ khắp mọi hướng và sự vây kích của yêu đạo.

Nếu không phải có Hồ Ngũ Gia ở đây, chỉ sợ tất cả chúng tôi có mặt ở đây đều đã bị đám hoa ăn thịt người này ăn tươi nuốt sống từ lâu rồi.

Hoặc là bị lũ yêu đạo kia vây kích mà chết.

Hồ Ngũ Gia điên cuồng lao lên chém giết, yêu khí không ngừng quét qua khắp nơi.

Dù chúng tôi có liều mạng tiến về phía trước, thì cũng phải mất mười phút mới thoát ra được đám hoa ăn thịt người này.

Lúc này, tôi có thể cảm nhận rõ ràng.

Dường như Hồ Ngũ Gia đang thở dốc, trong dáng vẻ của ông ấy đã rất mệt mỏi.

Những nguyên nhân chính là cơ thể của tôi không thể chịu được nữa.

Hồ Ngũ Gia cũng chỉ nhập vào thân xác, mượn cơ thể của tôi để chém giết yêu đạo mà thôi.

Thứ tiêu hao cũng chính là nguyên lực tự thân của tôi.

Dưới trận chiến cường độ cao này, cơ thể tôi gần như đã đạt đến giới hạn và bắt đầu kiệt sức.

Về những người còn lại, tuy rằng chưa rơi vào tình trạng nghiêm trọng như cơ thể tôi.

Nhưng ai nấy cũng đều thở dốc không ngừng, bị tiêu hao phần lớn linh lực.

Lúc này, Hồ Ngũ Gia vẫn không hề dừng lại dù chỉ một bước.

Sau khi lao ra khỏi rừng hoa ăn thịt, ông ấy tiếp tục chạy về hướng cửa thung lũng.

Chúng tôi đã cách cửa thung lũng rất gần.

Chúng tôi chỉ còn cách cửa thung lũng chừng vài trăm mét nữa thôi, chỉ cần có thể chạy được ra khỏi cửa thung lũng, tỉ lệ chạy thoát của chúng tôi sẽ rất cao.

Mà đám yêu đạo cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau chúng tôi.

Những tên yêu đạo này vẫn bám sát chúng tôi, nhất quyết không chịu lùi lại phía sau, thi thoảng sẽ tổ chức vài đợt tấn công.

Đám này giống hệt như bầy muỗi độc vậy, cực kỳ phiền phức.

Chỉ cần chúng tôi vừa không chú ý, bọn chúng sẽ lao lên cắn chúng tôi một cái, mà một khi bị cắn trúng sẽ mất mạng…

******

Hy vọng đang ở ngay trước mắt chúng tôi, chỉ cần chúng tôi có thể thành công lao ra ngoài cửa thung lũng.

Khi đó chúng tôi sẽ có 60% cơ hội sống sót.

Nhưng nếu không thể thoát ra được, cao thủ phe bên kia rất nhanh sẽ xuất hiện.

Tỉ lệ sống sót của chúng tôi sẽ lùi về con số 0.

Tuy nhiên, càng đến gần cửa thung lũng, tôi càng cảm thấy bất an.

Bởi vì ít nhất đã hơn hai mươi phút trôi qua kể từ khi chúng tôi bị phát hiện.

Mặc dù thung lũng này rất rộng lớn.

Những mới chỉ qua hai mươi phút, chúng tôi đã gặp phải một đối thủ khá lợi hại rồi.

Đó cũng chính là tên chỉ huy ở trại gỗ kia, tuy nhiên tên này đã bị Hồ Ngũ Gia dùng một chiêu giết chết rồi.

Trừ tên này ra, chúng tôi vẫn chưa gặp phải tên yêu đạo lợi hại nào khác.

Là do trong thung lũng này không có cao thủ nào hay sao?

Hay là bọn chúng đã uống say quá rồi, nên lúc này chúng vẫn còn chưa tỉnh lại?

Lòng tôi nghĩ như vậy, mà vào lúc này, Hồ Ngũ Gia cũng nói với tôi:

“Con à, lão Hồ phải rời đi rồi.

Cơ thể này của con đã không thể chấp nhận được nguyên thần của lão Hồ nữa.”

Nghe đến đó, tôi vô thức nhíu mày.

Sau đó, tôi hỏi Hồ Ngũ Gia một câu:

“Ngũ Gia, cơ thể này của con còn có thể kiên trì trong bao lâu?”

“Nhiều nhất cũng không vượt quá ba phút, nếu không gân mạch trên người con nhất định sẽ vỡ ra, sẽ tổn thương đến tính mạng!”

Hồ Ngũ Gia nghiêm túc nói, nghe đến câu cuối cùng, tôi cũng không nhịn được mà hít ngược một ngụm khí lạnh.

Nếu sau ba phút chúng tôi vẫn không thể thoát khỏi nơi này, thật sự không phải là chuyện gì tốt đẹp cả.

Thậm chí tôi còn gặp phải nguy hiểm lớn, cho nên, tôi chỉ có thể nói với Hồ Ngũ Gia:

“Ngũ Gia, vậy con xin người, trong vòng ba phút, hãy cố gắng giúp chúng con thoát ra khỏi cửa thung lũng!”

Hồ Ngũ Gia đáp lại một tiếng “ừm”, sau đó gia tăng tốc độ.

Chúng tôi dần dần ra khỏi thung lũng Hắc Ám, đi tới cạnh cửa thung lũng.

Nhưng vừa tới cửa thung lũng, trong nháy mắt, tất cả chúng tôi lại bị chấn kinh thêm lần nữa.

Bước chân không khỏi dừng lại.

Bởi vì, chúng tôi nhìn thấy, ở cửa thung lũng…

Vào lúc này, đã có vô số yêu đạo đứng đó.

Tôi đếm sơ qua, số lượng của đám này ít nhất cũng không dưới trăm người.

Đồng thời, vẫn còn có những tên khác đang xuất hiện.

Chúng đang thông qua một cánh cửa bí mật bên cạnh cửa thung lũng, không ngừng chui ra khỏi đó.

Sau đó, chúng đã bày sẵn trận địa đón địch, trấn giữ ở cửa thung lũng.

Không chỉ có thế, ngoại trừ hơn trăm tên yêu đạo kia ra, xung quanh còn có mấy cây hoa ăn thịt người màu đỏ.

Bình Luận (0)
Comment