Đám hoa ăn thịt người này còn lớn hơn trước, trên thân cây khô héo mọc đầy gai ngược.
Giờ phút này, chúng nó đang vặn vẹo thân thể, há cái miệng khổng lồ ra, không ngừng phát ra những tiếng “ô ô ô”.
Nhìn có vẻ lợi hại hơn đám ở phía sau nhiều…
Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đây, bên cạnh đám yêu đạo và mấy bông hoa ăn thịt người màu đỏ to lớn…
Ở giữa đám yêu đạo có một người đã thu hút ánh mắt của tôi.
Chính giữa, là thủ lĩnh của thung lũng Hắc Ám, Nam Thất.
Trừ ông ta ra, còn có mấy “người quen cũ” nữa.
Bên trái là Lâu Nguyệt, Trương Tử Đào.
Còn bên phải là lão yêu bà Dì Mỹ Nhân, cùng với Quỷ đạo trưởng, Quỷ Tam Nguyên.
Thấy thế, lòng tôi không kìm được mà khiếp sợ.
Không ngờ tới, ở đây không chỉ có Trương Tử Đào và Dì Mỹ Nhân.
Mà tên yêu đạo Quỷ Tam Nguyên cũng có mặt ở đây.
Lúc này, chúng lẳng lặng đứng một chỗ, dường như chúng đã chờ ở nơi này rất lâu rồi.
Thấy cảnh này, chúng tôi lập tức hiểu ra.
Bảo sao hai mươi phút trước chúng tôi không gặp phải tên yêu đạo cường đại nào.
Hóa ra bọn chúng đã thông qua con đường bí mật, tới cửa thung lũng trước để ôm cây đợi thỏ.
Đồng thời, cũng có thể lợi dụng đám hoa ăn thịt người trong thung lũng làm tiêu hao thể lực của mấy người chúng tôi.
Nếu chúng tôi không thể vượt qua, thì quên đi, còn gì mà nói.
Nếu chúng tôi cố gắng vượt qua, chắc chắn sẽ phải kiệt sức.
Bọn chúng chỉ cần đứng đây chờ đợi, còn chuyện đối phó với chúng tôi sau đó sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hiện giờ xem ra, âm mưu của đám yêu đạo này đã thành công rồi…
Giây phút mấy người chúng tôi xuất hiện, Trương Tử Đào lập tức nhíu mày.
Đồng thời, gã tiến lên phía trước một bước, nói với tôi:
“Đinh Phàm, lại là mày à!”
Vừa nói, Trương Tử Đào vừa tỏ vẻ rất tức giận.
Bởi vì, lần trước ở núi Độc Sơn, chúng tôi đã phá huỷ thân thể của gã.
Làm cho giấc mơ được tái sinh của gã lại lần nữa hoá thành ảo ảnh.
Nên khi nhìn thấy tôi, gã mới giận sôi máu.
Mà Lâu Nguyệt đứng bên cạnh gã, lúc này cũng đã nhìn thấy rõ mặt của chúng tôi.
Cô ả cũng không khỏi kinh ngạc.
Bởi vì cô ta nhận ra, chính chúng tôi là những người đã phá huỷ nhà quỷ của cô ta vào nửa tháng trước.
Lâu Nguyệt nghe Trương Tử Đào kêu tên tôi, không kìm được tò mò mà hỏi một câu:
“Trương Tử Đào, anh quen bọn chúng sao?”
Trương Tử Đào nghe Lâu Nguyệt hỏi, nghiến răng nghiến lợi trả lời:
“Đâu chỉ là quen biết, mà quả thực còn hận thấu xương.
Anh đã từng kể cho em nghe về mấy tên này rồi.
Chúng là kẻ đã gián tiếp phá huỷ thân thể của anh, làm hỏng mấy chuyện tốt của giáo phái ta, còn giết hại đệ tử của ta.
Đồng thời, chúng cũng tham gia vào hành động phá huỷ cứ điểm của ta trên núi Lang Nha.”
Lâu Nguyệt cùng với Nam Thất nghe đến đó, đều nhíu mày lại.
Bọn chúng đều là yêu đạo, cho nên thường xuyên đối đầu với mấy người trừ tà như chúng tôi.
Cũng hận những người trừ tà như chúng tôi tới tận xương tận tuỷ.
Nam Thất nghe xong, đột nhiên nói:
“Thiếu chủ, hoá ra đám này chính là đám người đã phá huỷ cơ thể của ngài.
Hôm nay, Nam Thất tôi sẽ báo thù thay cho ngài.
Đồng thời cũng để cho chúng biết, thung lũng Hắc Ám của chúng ta không phải nơi chúng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!”
Nam Thất vừa dứt lời, Quỷ Tam Nguyên mặc áo liệm cũng cất tiếng:
“Nam đường chủ, không cần ông tự mình ra tay đâu.
Hôm nay, cứ để bần đạo giết chết bọn chúng.”
“Đúng vậy. Nam đường chủ, mấy tên nhãi ranh này, cứ để cho chúng tôi tự tay xử lý đi.
Trước đây bọn chúng đã giết chết con mèo Tiểu Hoa của tôi, tôi phải báo thủ thay cho con mèo của mình!”
Lời này vừa dứt, đã nghe thấy một tiếng gầm nhẹ vang lên “Meo”.
Phía sau lưng lão yêu bà Dì Mỹ Nhân, đột nhiên có một con mèo đen hình người nhảy ra.
Tay chân của nó đều bò sát mặt đất, đều là móng mèo.
Nó cũng có một gương mặt mèo, mang theo vẻ dữ tợn.
Trên mông nó còn có một cái đuôi mèo vừa dài vừa đen, không ngừng lắc lư.
Nhìn thấy, sắc mặt tôi trầm xuống.
Tôi đã từng nhìn thấy một con Mèo Yêu như thế này, nó chính con mèo khác mà lão yêu bà kia nuôi, hình như tên là Tiểu Hắc hay gì đó.
Cách đây hơn một năm, tôi đã từng gặp nó, con mèo già kia đã dùng “Ngũ Mệnh Chân Thân Pháp” gì đó để trốn thoát.
“Giết em gái tao, tao phải uống cạn máu của mày!”
Mèo Yêu gào lên, cái đuôi lắc lư không ngừng.
Mà Nam Thất thấy Dì Mỹ Nhân cùng Quỷ Tam Nguyên đều nói như thế, cũng gật gật đầu
Rốt cuộc ông ta cũng thấy tôi như nỏ mạnh hết đà.
Dù có mạnh mẽ đến đâu, thì hôm nay cũng phải bỏ mạng ở chỗ này.
Cho nên ông ta nói một cách rất dứt khoát:
“Được! Vậy thì giao cho hai vị!”
Vừa dứt lời, Dì Mỹ Nhân đột nhiên gõ mạnh cây gậy đen trong tay xuống đất.
Chỉ nghe một tiếng “Đông” trầm vang, hai người Dì Mỹ Nhân cùng Quỷ Tam Nguyên đột nhiên nhảy lên không trung.
Chúng lao nhanh về phía chúng tôi, tốc độ cực nhanh.
Mà hết thảy những việc này, chỉ xảy ra trong vòng mười giây.
Hồ Ngũ Gia chỉ có ba phút, giờ phút này chỉ còn lại hai phút rưỡi.
Nhìn thấy đội hình này, ông ấy cũng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng hiện tại ông ấy đang điều khiển cơ thể của tôi.
Nên có thể dẫn tôi đi được bao xa thì đi.
Trong lòng ông ấy lúc này, chỉ cần đến lúc nguy cấp…
Cho dù phải bỏ rơi tất cả mọi người, kể cả Hồ Mỹ, chỉ cần có thể dẫn tôi rời khỏi đây là được.
Bởi vì tôi chính là người được toàn bộ Hồ tộc ký thác vận mệnh.