Bởi vậy, Hồ Ngũ Gia không hề do dự.
Ông ấy điều khiển cơ thể tôi, lao về phía Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân…
*****
Hai tên yêu đạo Dì Mỹ Nhân và Quỷ Tam Nguyên này cơ hồ là hận tôi thấu xương.
Giờ phút này, chỉ cần nhìn thấy tôi cũng làm bọn họ đỏ mắt.
Hai người này cũng không hề dừng lại, vận đạo khí, nhào về phía tôi.
Mà con Mèo Yêu phía sau lưng họ cũng không ngừng kêu “meo meo meo”, bám sát sau lưng hai người họ, dáng vẻ cực kỳ dữ tợn.
Mà bên phía chúng tôi, Hồ Ngũ Gia cũng đã sẵn sàng nghênh địch.
Những người còn lại cũng lao tới, lúc này chúng tôi không còn cách nào khác, chỉ có thể liều mạng đi theo con đường này.
Có thể xông ra khỏi đây, chúng tôi sẽ có một tia hy vọng.
Nếu không xông ra được, thì chúng tôi chỉ còn cách phơi thây nơi này.
Hơn nữa, nếu rơi vào trong tay đám yêu đạo này, đừng nói là chết, đến lúc đó, chỉ sợ chúng tôi sẽ sống không bằng chết.
Trong nháy mắt, Hồ Ngũ Gia đã đối mặt với Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân.
Bọn họ đều có tu vi mạnh mẽ, hơn nữa lúc này, cả Dì Mỹ Nhân và Quỷ Tam Nguyên đều dùng chân thân.
Tu vi cực kỳ cường đại, khí thế cuồng phong khiến những đạo sĩ bình thường không dám tới gần.
Vì thế, mấy người Phong ca, Tống Sơn Hà không thể nào tới gần, hoàn toàn không có khả năng đối đầu trực diện với hai tên yêu đạo vào lúc này.
Họ chỉ có thể vòng sang hai bên, cố gắng ngăn cản chúng.
Nhưng con Mèo Yêu đó thì khác, tu vi của nó không cao.
Cho nên Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh và những người khác vẫn có thể chiến đấu với nó.
Hơn nữa, cũng không bị rơi vào thế hạ phong.
Giờ phút này, chỉ thấy cây trượng đen trong tay Dì Mỹ Nhân đột nhiên gõ xuống.
Hồ Ngũ Gia nhanh chóng né tránh, vung móng vuốt lên, chĩa thẳng vào cổ Dì Mỹ Nhân.
Dì Mỹ Nhân là quỷ, cũng không có thực thể.
Chỉ thấy móng vuốt của Hồ Ngũ Gia đánh úp lại, thân thể mụ ta tan biến.
Trong nháy mắt, mụ ta hoá thành một làn sương đen, biến mất không còn tăm hơi.
Một bên khác, Quỷ Tam Nguyên vận đạo khí, sương đen tỏa ra từ khắp nơi.
Luồng sương đen kia dường như hoá thành một con rắn độc, trực tiếp nhào về hướng Hồ Ngũ Gia mà cắn.
Hồ Ngũ Gia thấy thế, hít một hơi thật sâu.
Thổi ngược lại phía làn sương độc, một cơn gió mạnh xuất hiện ngay lập tức.
Sương mù đen lập tức bị thổi bay, trận gió mạnh này cũng tan biến trong nháy mắt.
Trong màn sương đen, một bóng người đột nhiên vọt ra.
Người hiện ra vừa đúng là lão yêu bà Dì Mỹ Nhân vừa biến mất, tốc độ của Dì Mỹ Nhân cực nhanh.
Cho dù là Hồ Ngũ Gia cũng không kịp trở tay.
Mụ ta giơ cây trượng màu đen lên, chĩa thẳng vào ngực tôi.
Hồ Ngũ Gia đã thấy được, những ông ấy chợt phát hiện ra, trong lúc nhất thời, cơ thể của tôi không phản ứng kịp.
Bởi vì ông ấy chỉ là một tia nguyên thần, chân thân không hề ở nơi này.
Trong khoảnh khắc hoảng loạn, Hồ Ngũ Gia chỉ có thể phòng thủ một cách bị động.
Ông ấy kích hoạt yêu khí của bản thân, hai tay để trước ngực, cố gắng ngăn cản.
Chỉ kịp nghe một tiếng “Phanh” trầm vang.
Với một đòn này, cương khí bảo hộ trên người Hồ Ngũ Gia đã bị Dì Mỹ Nhân đánh vỡ.
Không chỉ như vậy, lực đánh mạnh mẽ này còn khiến cơ thể tôi bị tổn thương.
Ngực tôi nóng lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Tuy rằng hiện tại tôi đã mất đi quyền khống chế thân thể, cũng không cảm nhận được sự đau đớn.
Nhưng khi mình thấy cơ thể mình ho ra máu, cũng không khỏi kinh ngạc.
Hiển nhiên, chỉ một đòn này đã tạo thành tổn thương cực nặng cho cơ thể tôi.
Hồ Ngũ Gia điều khiển tay tôi và lau máu trên khóe miệng.
Ông ấy còn chưa kịp thở, hai tên yêu đạo Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân đã liên thủ với nhau.
Hai tên này nhanh chóng phóng về phía Hồ Ngũ Gia.
Sắc mặt của Hồ Ngũ Gia kinh biến.
Rõ ràng ông ấy có thể cảm nhận được, hiện tại bản thân không phải là đối thủ của hai tên yêu đạo này.
Nhưng nếu nguyên thần của ông ấy bị đánh đuổi ra ngoài, vậy tôi phải làm sao bây giờ?
Nghĩ đến đây, Hồ Ngũ Gia cắn răng một cái, hét lên một tiếng:
“Đừng có xem thường Hồ Ngũ tôi đây!”
Vừa dứt lời, Hồ Ngũ Gia phóng ra một luồng yêu lực cuồng đại.
Dáng vẻ của tôi lúc này trong càng giống một con hồ ly hơn.
Hồ Ngũ Gia đã biến đôi tay của tôi thành móng vuốt hồ ly hư ảo, tấn công không ngừng, có ý định liều mạng.
Dì Mỹ Nhân và Quỷ Tam Nguyên cũng chỉ có thể miễn cưỡng tránh đi, dù sao ở đây chúng cũng có lợi thế tuyệt đối.
Cũng không cần phải liều mạng với Hồ Ngũ Gia, chỉ cần kéo dài thời gian là được.
Chỉ cần tới thời hạn, nguyên thần của Hồ Ngũ Gia sẽ tự nhiên rời đi.
Đến lúc ấy, chúng có muốn đùa giỡn tôi thế nào cũng được.
Cho nên, khi Dì Mỹ Nhân và Quỷ Tam Nguyên thấy Hồ Ngũ Gia bùng nổ, đều đồng rút lui.
Mà lúc này, Hồ Ngũ Gia lại lao vào đám yêu đạo đang đứng chắn trước mặt.
Ông ấy căn bản không để ý tới sự né tránh của Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân.
Hiển nhiên, Hồ Ngũ Gia đang muốn điều khiển cơ thể tôi, một mình xông ra ngoài.
Thấy thế, tôi vội vàng kêu lên:
“Ngũ Gia, ngài đang làm gì thế? Mấy người bạn của con còn chưa đuổi kịp đâu!”
“Con à, bây giờ không quan tâm được nhiều như vậy đâu, đối thủ quá mạnh.
Lão Hồ cũng không dám bảo đảm có thể an toàn rời khỏi đây, cho nên chỉ có thể bỏ lại bọn họ thôi!”
Bỏ lại? Người mới nói bỏ lại sao?
Trong nháy mắt, lông mày tôi nhíu chặt lại.
Bọn họ đều là bạn bè của tôi, cùng tôi xâm nhập vào trong thung lũng Hắc Ám này.