Tuy nhiên, ngay lúc này, Quỷ Tam Nguyên, Dì Mỹ Nhân, cùng với con quái vật có toàn thân bị rễ đen bao phủ kia đã đánh tới.
Bọn chúng lần lượt ra tay với Phong ca, Dương Tuyết cùng Tống Sơn Hà.
Phong ca còn đỡ một chút, rốt cuộc anh ấy cũng có tu vi Đạo Vương.
Ít nhất Phong ca còn có thể cản được một, hai chiêu, nhưng Dương Tuyết cùng Tống Sơn Hà thì không thể.
Đối mặt với yêu đạo cường đại như thế, hơn nữa chúng còn lấy chân thân ra, chứ không phải vật trung gian như trước kia.
Hai người họ thật sự không thể chống đỡ nổi.
Chỉ vừa giáp mặt, Dương Tuyết và Tống Sơn Hà đã bị đánh ngã trên mặt đất, liên tục ho ra máu.
Từ Lâm Tĩnh, Hồ Mỹ và lão Phong thấy thế, sắc mặt lập tức thay đổi.
Họ nhanh chóng tiến lên, muốn giúp đỡ ba người kia.
Kết quả, Quỷ Tam Nguyên chợt lao tới, giơ tay trấn áp lão Phong.
Một chân ông ta đá văng Từ Lâm Tĩnh, còn tên quái vật kia đã cắn được một nhát ở trên vai Tống Sơn Hà.
Lập tức, linh lực trên người Tống Sơn Hà nhanh chóng bị hút đi.
Tống Sơn Hà bây giờ như quả bóng bị xì hơi, cả người lập tức xụi lơ, ngã xuống đất.
Phong ca đang chiến đấu với Dì Mỹ Nhân, chợt anh ấy nhìn thấy lão Phong bị Quỷ Tam Nguyên đánh đến nỗi ho ra máu thì vô cùng phẫn nộ.
Cho dù ngày thường Phong ca có bất mãn với lão Phong như thế nào, thì suy cho cùng họ vẫn là anh em ruột thịt.
Mười năm lão Phong làm thuyền quỷ, cũng chỉ có Phong ca ở bên cạnh.
Giờ phút này, thấy em trai mình bị người khác đánh, làm sao anh ấy chịu được?
“Quỷ Tam Nguyên, ông đây giết mày!”
Nói xong, Phong ca xoay người một cái, trực tiếp nhào về phía Quỷ Tam Nguyên.
Quỷ Tam Nguyên cười lạnh lùng, đạo hạnh của Quỷ Tam Nguyên đã tới cảnh giới nào rồi?
Với tu vi hiện tại của chúng tôi, căn bản là không thể nhìn thấu được, chỉ có thể nói là thâm sâu khó lường.
Phong ca liều chết xông lên, kết quả Quỷ Tam Nguyên đột nhiên lấy một lá cờ ra.
Trên lá cờ kia có một chữ “Võng”.
Cờ vừa vung lên, chỉ nghe “đùng” một tiếng, một cơn lốc màu đen xuất hiện.
Phong ca trực tiếp bị cơn lốc màu đen kia hất ngã văng ra đất, đồng thời lão già Quỷ Tam Nguyên cũng bỏ qua lão Phong, chuẩn bị chém chết Phong ca.
Tôi vừa liếc mắt qua, trùng hợp thấy được cảnh này.
Tôi thầm kêu không xong rồi. Vội vàng mặc kệ tên yêu đạo ở bên cạnh, tôi vội vàng chạy về phía Phong ca.
Nhưng tôi vừa xoay người lại, phía sau lưng đã bị chém một dao.
Tôi chỉ cảm thấy sau lưng truyền tới một cơn đau nhói, nhưng tôi không quan tâm.
“Quỷ Tam Nguyên, dừng tay lại.”
Kết quả, Quỷ Tam Nguyên giơ một chân, đạp lên ngực của Phong ca. Phong ca hét lên một tiếng, trông có vẻ rất đau đớn.
Đồng thời, ông ta quay đầu lại nhìn về phía tôi:
“Đinh Phàm, hôm nay chính là ngày chết của chúng mày!”
Vừa nói, lá cờ đen trong tay ông ta lại vung lên.
Một làn sương đen đánh úp lại, tôi không dám có chút chậm trễ, nhanh chóng né tránh.
Tốc độ né tránh của tôi cực nhanh.
Đến cả Quỷ Tam Nguyên cũng không ngờ được.
Ông ta không biết vì sao, lúc này tốc độ của tôi lại trở nên nhanh như vậy.
Tôi chạy nhanh về phía trước, trong nháy mắt, Quỷ Tam Nguyên đã tiến vào phạm vi tấn công của tôi.
Tôi giẫm chân một cái, cả người tung lên không trung.
Linh Đao trong tay tôi chợt đâm ra.
“Đi chết đi!”
Theo sau tiếng hét này, Linh Đao chĩa thẳng vào đầu Quỷ Tam Nguyên.
Linh Đao được rót thêm Hoả Thiên Khí, vì vậy mà thân dao đỏ lên, như thể được rưới thêm máu tươi.
Nếu đầu Quỷ Tam Nguyên bị đâm trúng, tất nhiên là cái mạng già của ông ta sẽ không còn.
Quỷ Tam Nguyên cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.
Bởi vì tốc độ của tôi quá nhanh, hoàn toàn vượt qua sự suy đoán của ông ta.
Thấy dao của tôi đâm tới, ông ta cũng cảm nhận được sự sợ hãi, muốn tránh sang một bên.
Những chính vào lúc mấu chốt này, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.
Lão yêu bà Dì Mỹ Nhân không biết đã xuất hiện trước người Quỷ Tam Nguyên từ lúc nào.
Mụ ta lộ nụ cười quỷ dị, giơ trượng đen trong tay lên.
Cây trượng đen trực tiếp đâm thẳng vào ngực tôi, làm cho tôi thấy ngực mình đau nhức.
Sau đó, cả người tôi lập tức bắn ngược ra ngoài.
Sau một tiếng “Loảng xoảng”, tôi ngã sõng soài trên mặt đất.
Giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy ngực mình đau đớn vô cùng.
Thậm chí còn có một vết lõm, rõ ràng là xương ức đã bị gãy.
Hơn nữa, ngay sau đó, tôi liền cảm nhận được một luồng hơi nóng xông thẳng vào miệng và mũi.
“Phụt” một tiếng, tôi phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này đây, tôi đã bị thương nặng chưa từng có.
Cả người tôi cũng trở nên nặng nề hơn.
Quan trọng hơn là, đạo khí khắp người tôi đang rút xuống như thuỷ triều.
Hoả Thiên Khí mạnh mẽ cũng theo đó mà biến mất.
Tôi muốn đứng dậy, nhưng nhận ra mình không thể làm được.
Bởi vì sau khi Hoả Thiên Khí biến mất, tác dụng phụ cũng xuất hiện.
Giống như sức lực của từng tế bào đều bị rút kiệt, bây giờ tôi muốn cử động ngón tay cũng phải dùng hết sức.
Nhìn những người còn lại, họ cũng đều bị đánh ngã xuống đất.
Ai nấy đều bị thương nặng, không ngừng ho ra máu.
Rõ ràng là chúng tôi đều đã cố gắng hết sức.
Nhưng đến cuối cùng, lại rơi vào cảnh tuyệt vọng thế này…
******
Hoả Thiên Khí đã biến mất, giờ phút này, tôi cũng mất đi sức chiến đấu cuối cùng.
Tôi chậm rãi ngẩng đầu, chỉ thấy cách đó không xa, tất cả mọi người đều đã ngã xuống.
Trên người ai nấy đều chi chít vết thương, mất hết sức lực.
Những tên yêu đạo kia thấy thế, phấn khích không thôi.