“Mẹ nó, không phải vừa rồi mày còn đuổi giết tao sao? Bây giờ mày đuổi theo tao đi?”
“Qua đó đi, để tôi đá chúng mấy cái!”
“Để tôi làm thêm mấy quyền nữa, đã tay quá!”
“Mụ nội nó, mấy thằng mày làm thế mà coi được à? Để ông đây làm thịt lũ chúng nó!”
“Cái gì mà làm thịt lũ chúng nó chứ, để cho bọn tao đánh đấm một lát, xả cơn giận đã.”
“Hắc hắc hắc, đứa con gái này cũng không tồi…”
“Đúng là không tồi, vừa rồi còn đuổi giết tao cơ mà. Để bây giờ ông đây đập chết con ả đấy!”
“…”
Trong lúc nhất thời, đủ các loại âm thanh vang lên hết đợt này đến đợt khác. Lúc này chúng tôi đã mất hết sức chiến đấu, trở thành tù nhân trong tay lũ yêu đạo.
Tôi liên tục bị đấm yêu đạo xung quanh đấm đá.
Thậm chí, có mấy tên đứng xa thấy thế, cũng chạy lại, “góp” thêm vài cú đấm, “chung” thêm vài cú đá lên người tôi.
Những cơn đau đớn truyền tới khắp cơ thể, tôi cắn chặt răng, không để bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào.
Nhìn thấy một màn này, đám yêu đạo thủ lĩnh dường như rất vui.
Chúng căn bản không can thiệp vào, mặc cho mấy tên yêu đạo kia tuỳ ý đấm đá trên người chúng tôi.
Cả người tôi run rẩy, cố gắng chịu đựng đau đớn.
Tôi lại từ từ ngẩng đầu lên, nhìn mọi người ở phía xa.
Mấy người lão Phong, Dương Tuyết, Từ Lâm Tĩnh, Tống Sơn Hà cũng đều bê bết màu.
Bọn họ cũng giống như tôi, dù có bị tra tấn đến đâu, cũng không để một âm thanh nào lọt ra khỏi cổ họng.
Trong đôi mắt của họ đều toát ra vẻ kiên nghị.
Cho dù có chết, cũng không ai chịu cúi đầu, không ai chịu van xin lũ yêu đạo này.
Cùng lúc này, tôi đột nhiên nhìn thấy Quỷ Tam Nguyên và lão yêu bà Dì Mỹ Nhân đang từng bước đi về phía mình.
Nhìn thấy chúng bước tới, tôi muốn đứng lên, nhưng không được.
Bởi vì ngoại trừ việc cơ bắp khắp toàn thân đang đau đớn, xung quanh còn có những tên yêu đạo không ngừng đánh, đá vào người tôi.
Khiến cho tôi không thể nào đứng lên được.
Nhưng lần cuối cùng ngã xuống, tôi lại phát hiện ra một thứ.
Đó chính là ấn ký xoáy đỏ trên cánh tay trái của tôi.
Ngay khi nhìn thấy ấn ký này, trong lòng tôi lập tức vang lên một tiếng “lộp bộp”.
Vòng xoáy màu đỏ, đây chẳng phải là ấn ký do Hồ Tam Gia để lại sao?
Sau khi sử dụng Hồ bài, hiện tại tôi không có cách nào tiếp tục dùng Hồ bài để mời Hồ tiên nữa.
Muốn sử dụng tiếp cũng phải chờ qua một ngày nữa.
Tuy nhiên, không thể sử dụng được Hồ bài…
Đâu có nghĩa là tôi cũng không thể sử dụng ấn ký do Hồ Tam Gia để lại cho mình, đúng không?
Rốt cuộc, Hồ bài là Hồ bài, ấn ký là ấn ký.
Nếu có thể sử dụng ấn ký, tôi sẽ mời được Hồ Tam Gia tới.
Nếu vậy, phải chăng mấy người chúng tôi vẫn còn một hy vọng sống?
Phải biết rằng, trong Hồ tộc, ngoại trừ Hồ Mẫu ra, Hồ Tam Gia là người có tu vi cao nhất.
Đương nhiên, cơ thể này của tôi đã không thể nào chấp nhận được việc nhập thể nữa.
Nếu mời Hồ Tam Gia, để ông ấy trực tiếp nhập vào cơ thể tôi, có khả năng tôi sẽ không sống nổi nữa.
Nhưng nếu giống như lần trên núi Độc Sơn, có thể mời được Hồ Tam Gia xuất nguyên thần tới đây.
Vậy thì tôi vẫn còn cơ hội sống sót.
Đương nhiên, hết thảy đều dựa trên cơ sở: tôi có thể làm được.
Sau khi sử dụng Hồ bài, tôi vẫn còn có thể tiếp tục sử dụng ấn ký để mời Hồ tiên.
Nếu không thì tất cả những điều này chỉ là vô ích và ảo tưởng mà thôi.
Nhưng, sau khi ý tưởng này xuất hiện…
Toàn thân tôi bắt đầu trở nên điên cuồng và cuồng nhiệt.
Cố không suy nghĩ quá nhiều, một khi ý tưởng này đã xuất hiện trong đầu, vậy tôi cứ thử xem.
Nói không chừng, sau khi sử dụng xong Hồ bài, tôi vẫn cố được lần nữa.
Vẫn có thể kích hoạt được ấn ký mà Hồ Tam Gia để lại trên người tôi.
Một khi Hồ Tam Gia giáng thế, cho dù chỉ cứu được một người trong số chúng tôi cũng được.
Ít nhất, sau này người kia còn có thể báo thù cho những người còn lại.
Người ấy còn có thể đưa được kết quả của nhiệm vụ lần này ra ngoài.
Ngay khi ý tưởng này vừa xuất hiện, tôi lại bắt đầu điên cuồng thu gom linh lực.
Nhưng Hoả Thiên Công tiêu hao quá nhiều linh lực, khiến cho lúc này, linh lực trong người tôi gần như đã cạn kiệt.
Nhưng vì hy vọng cuối cùng, tôi vẫn cắn răng, buộc mình phải tiêu hao thêm chân nguyên bản mạng.
Tôi gần như đã dùng cả tính mạng của mình để rút ra được một tia linh lực từ trong đan điền.
Sau đó, chuyển hóa linh lực thành đạo khí, trực tiếp rót vào trong vòng xoáy màu đỏ kia.
Chỉ trong một cái chớp mắt, vòng xoáy màu đỏ trên tay rôi bắt đầu lan rộng ra.
Vốn dĩ chỉ là một ấn ký bé bằng một con ruồi, lúc này nó đã lớn bằng đầu ngón cái, hiện ra hình dạng xoắn ốc.
Tôi loáng thoáng cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ vòng xoáy.
Sau khi cảm nhận được nguồn nhiệt này, trong lòng tôi lại kinh ngạc.
Thế mà, thế mà tôi vẫn có thể kích hoạt được ấn ký xoáy nước do Hồ Tam Gia để lại?
Hơn nữa, tôi cũng cảm nhận được, mình đã liên hệ được với Hồ Tam Gia.
Chỉ cần tôi gọi tên Hồ Tam Gia, đương nhiên nguyên thần của Hồ Tam Gia sẽ xuất hiện.
Nhưng mà tôi vừa cảm nhận được hơi ấm Hồ ấn truyền tới cánh tay phải của mình không lâu, thì tay trái của tôi cũng xuất hiện cảnh giác lạnh lẽo.
Tôi cũng không biết vì sao, chỉ vô thức nhìn lại.
Kết quả, tôi phát hiện ra mu bàn tay trái của mình xảy ra dị tượng.
Hai nốt ruồi đen kia thế mà lại xảy ra biến hoá, biến thành một trận đồ Thái Cực Bát Quái.