Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1698

Chương 1698 Chương 1698

Trận đồ này không lớn, chỉ bằng cỡ lòng bàn tay.

Hơi lạnh kia được truyền ra từ trong trận đồ Thái Cực Bát Quái này.

Trước đây tôi đã từng suy đoán, dấu ấn này cũng có thể là một dấu ấn triệu hồi.

Nhưng dùng để triệu hồi ai, thì tôi lại không biết.

Có khả năng cao, dấu ấn này có liên quan đến đoạn ký ức mà tôi đã lãng quên, sau khi trở về từ Âm phủ.

Bởi vì không có bất cứ manh mối gì về ấn ký này, cho nên tôi vẫn đặt nó sang một bên, chưa bao giờ nghĩ tới.

Nhưng lúc này, không biết vì sao dấu ấn này cũng xuất hiện.

Điều này làm cho tôi thấy rất khó hiểu.

Hơn nữa một bóng người mặc đồ trắng lại hiện lên trong tâm trí tôi.

Tôi không biết cô ấy là ai, chỉ biết đó là một cô gái mặc đồ trắng.

Cũng thật khó lý giải.

Ngay khi tôi cảm thấy đó là một cô gái mặc đồ trắng, trong đầu tôi lập tức xuất hiện ba chữ: Mộ Dung Ngôn.

Tôi hơi ngẩn ra, không hiểu vì sao vào thời khắc mấu chốt thế này lại nghĩ tới cô ấy.

Nhớ tới nữ quỷ đã hoàn dương cùng mình kia, lòng tôi xuất hiện rất nhiều cảm giác: bối rối, hoang mang,…

Miệng tôi lại bắt đầu lẩm bẩm một cách khó hiểu: Mộ Dung Ngôn?

Nhưng ngờ đâu, tôi vừa dứt lời, trận đồ Thái Cực Bát Quái trên tay tôi hình như đã “nhảy lên” một cái.

Rồi nó như thể hoá thành các bánh răng cưa, bắt đầu quay tròn, một đợt khí lạnh không tên xuất hiện.

Khí lạnh từng chút, từng chút toả ra từ ấn ký nọ.

Rất mỏng manh, không hề mạnh mẽ.

Điều này làm tôi cảm thấy rất kỳ lạ.

Nhưng không đợi tôi kịp hiểu ra, một tên yêu đạo đã đột nhiên đạp vào đầu của tôi:

“Thằng này sao thế? Mới vậy mà đã choáng váng rồi sao?

Ông đây đã đánh lâu như vậy, thế mà còn không kêu nổi một tiếng. Ấy, nhìn tay gã mà xem?”

“Ấy ấy, trên tay gã hình như có vết bớt.”

“Ừ ừ ừ, hình như là thế.

Là một vòng xoáy màu đỏ, tay khác cũng có thứ gì đó, để ông đây nhìn thử xem!”

Nói rồi, một tên yêu đạo định túm bàn tay còn lại của tôi lên để nhìn cho kỹ.

Mà sau khi tôi bị đạp thêm một cái, tâm trí đã bắt đầu cảm thấy mơ hồ.

Suýt chút nữa tôi đã ngất đi.

Những tôi vẫn cố lê lết cơ thể suy yếu của mình, cố gắng nheo mắt lại.

Nhìn vết xoáy màu đỏ trên cánh tay kia, tôi yếu ớt gọi một lần nữa:

“Hồ, Hồ, Hồ Tam……”

Kết quả, tôi vừa dứt lời, trong ấn ký xoáy nước trên tay phải của tôi đột nhiên toả ra một luồng sáng màu đỏ.

Ngay sau đó, một trận yêu khí mạnh mẽ phóng ra ngoài.

Tên yêu đạo nắm lấy tay tôi nhìn thấy cảnh này, trông có vẻ ngạc nhiên, không kịp phản ứng lại.

Nhưng Quỷ Tam Nguyên và Dì Mỹ Nhân đang bước tới gần tôi, lúc này lại hoảng sợ nói:

“Không hay rồi, gã vẫn cố mời tiên gia! Cần phải giết gã ngay lập tức.”

Quỷ Tam Nguyên vừa dứt lời, còn chưa kịp làm gì.

Dấu ấn Thái Cực Bát Quái trên tay trái của tôi cũng bỗng nhiên phóng ra một luồng khí tức còn mạnh mẽ hơn.

Giống như một cơn sóng thần khủng khiếp, kéo theo mây, sấm, mưa và âm khí áp đảo.

Âm khí dày đặc, rét lạnh tới tận xương tuỷ.

Những thứ này không ngừng phóng ra từ trong ấn Thái Cực Bát Quái.

Tên yêu đạo đứng trước mặt tôi, vừa hay lại đối mặt thẳng với ấn Thái Cực Bát Quái này.

Kết quả, luồng âm khí siêu tuyệt kia vừa phóng ra, đã trực tiếp đánh thẳng vào mặt gã.

Trong phút chốc, trên mặt gã đã xuất hiện sương giá, hai mắt gã đã bị khí lạnh làm mù.

Tên yêu đạo kia kêu thảm thiết một tiếng, bỗng nhiên ngã xuống đất.

Gã vội che mặt mình lại, liêu tục kêu “A a a” thảm thiết không ngừng.

Vài tên yêu đạo đứng gần đó đã bị luồng âm khí cường đại này doạ cho chấn động.

Chúng liên tục lùi về phía sau, không dám tới gần.

Không chỉ có thế, bên trong thung lũng bỗng nổi lên một cơn lốc xoáy không tên.

Nhiệt độ giảm xuống đột ngột.

Cỏ dại và vũng nước xung quanh đều bị đóng băng.

Về phần yêu khí phun ra từ tay phải của tôi, nó đã bị cỗ khí âm hàn trước mặt này lấn át.

Ngoại trừ điều này, một bóng người màu trắng cũng nhanh chóng ngưng tụ trước mắt tôi.

Cô ấy mặc một bộ đồ trắng, trông thanh tao như một nàng tiên.

Mái tóc đen nhánh thả xuống như thác nước, vô cùng xinh đẹp.

Vừa xuất hiện, cô ấy đã lạnh lùng nói:

“Ai dám chạm vào anh ta…”

*******

Âm thanh trong trẻo nhanh chóng truyền khắp toàn bộ thung lũng Hắc Ám.

Không chỉ vậy, sau khi giọng nói này vang lên…

Từng đợt âm khí bàng bạc tựa như biển, áp lực như đỉnh Thái Sơn xuất hiện.

Nháy mắt đã khuấy động bốn phương, trấn áp lũ yêu đạo đến mức chúng không thể thở nổi.

Những tên đứng gần, có tu vi thấp thì không cần phải nói.

Chúng căn bản là không chịu nổi sự trấn áp này, lần lượt bị hất văng ra phía sau.

Thậm chí, có tên còn ngã văng ra đất, bị thương bởi luồng âm khí này.

Tên nọ liên tục ho ra máu, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ.

Cho dù là những tên yêu đạo đứng cách xa, lúc này cũng cảm thấy tim đập liên hồi, sợ hãi không thôi.

Đến cả cường giả (người mạnh mẽ hơn người khác) như Nam Thất, hiện giờ cũng phải lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Giờ phút này, trước khí thế mạnh mẽ của cô gái mặc đồ trắng này, không ai dám tới gần.

Không có một tên yêu đạo dám tiến lên phía trước, dù chỉ là một bước.

Còn tôi đã hoàn toàn ngay dại.

Tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng dáng, chứ chưa nhìn thấy mặt cô ấy.

Nhưng hình bóng trong bộ đồ trắng này, giọng nói thanh thoát này…

Không, không phải là Mộ Dung Ngôn trong phủ Mộ Dung ở Quỷ Mã Lĩnh đó sao?

Bình Luận (0)
Comment