Tôi hơi kinh ngạc, phải mất một lúc lâu mới lấy lại được bình tĩnh.
Lúc này, Mộ Dung Ngôn lại chậm rãi xoay đầu lại.
Cô ấy nhẹ nhàng hỏi tôi một câu:
“Anh còn ổn không?”
Tôi không biết vì sao, ấn Bát Quái trên tay mình lại gọi được Mộ Dung Ngôn tới.
Nhưng lúc này, nghe được câu hỏi ấy, tôi lại máy móc trả lời theo bản năng:
“Còn, còn ổn!”
Kết quả, tôi vừa dứt lời, Hồ ấn trên cánh tay phải của tôi cũng bùng nổ.
Nhưng sự bùng nổ này lại khác hẳn với khi ấn Bát Quái bùng nổ, triệu hồi Mộ Dung Ngôn xuất hiện.
Tuy rằng cũng là yêu khí cuồn cuộn, nhưng tuyệt đối không thể gây kinh hãi thế tục như khi Mộ Dung Ngôn xuất hiện, cũng không khiến tất cả những người có mặt tại đây phải kinh sợ.
Yêu khí xuất hiện, một bóng hình hồ ly cũng xuất hiện trước mắt tôi.
Ngay sau đó nó biến ảo, một ông lão mặc đạo bào màu xanh cũng hiện ra, đứng chắn trước người tôi.
Lúc người này vừa xuất hiện, tôi đã lập tức nhận ra.
Là Tam Gia của Hồ tộc.
Là người có sức mạnh chỉ dưới Hồ Mẫu.
Hồ Tam Gia vừa hiện ra, đã quét mắt nhìn xung quanh một lượt.
Ông ấy cũng chú ý tới Mộ Dung Ngôn đứng bên cạnh mình và tôi, ông ấy có vẻ hơi cảnh giác với Mộ Dung Ngôn, nhưng rồi lại tập trung toàn bộ ánh mắt trên người tôi.
“Con à, con sao rồi?”
Nói xong, ông ấy vội đi tới bên cạnh, nâng tôi dậy.
“Tam Gia, con, con không sao đâu. Xin ngài hãy cứu mấy người bạn của con trước đi!”
Nói xong, tôi quay đầu nhìn sang một bên khác.
Lúc này, mấy người lão Phong, Dương Tuyết đều đang bị ấn xuống đất.
Những tên yêu đạo kia cũng đều nhìn về phía bên này, ngây người ra.
Những nào ngờ, Hồ Tam Gia còn chưa kịp ra tay, Mộ Dung Ngô đã khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Sau đó, cô ấy giơ tay về phía Dương Tuyết và những người khác.
Lập tức, trong cơ thể Mộ Dung Ngôn nhanh chóng bùng nổ một luồng khí âm hàn vô cùng mạnh mẽ.
Luồng khí tức này cường đại đến mức, cho dù là Hồ Tam Gia ở bên cạnh tôi lúc này cũng cảm nhận được sự chấn động.
Sau khi cô ấy giơ tay ra, một cỗ âm khí tiến thẳng về hướng mấy người Dương Tuyết đang nằm.
Quỷ Tam Nguyên cách đó không xa thấy thế, sắc mặt khẽ thay đổi.
Ông ta bỗng nhiên hét lên:
“Tất cả mau tránh ra!”
Nhưng ông ta vẫn chậm một bước.
Quỷ Tam Nguyên vừa kịp hét xong, âm khí mà Mộ Dung Ngôn đánh ra đã phóng tới, ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng nổ trầm vang “ầm ầm”.
Một dòng âm khí hỗn loạn ngay lập tức bùng nổ giữa đám đông.
Những tên yêu đạo xung quanh ngay lập tức bị nổ bay ra ngoài.
Cả một đám, tên thì phát ra những tiếng hét thảm thiết, đau đơn thấu tâm can, hoặc có tên đã bị luồng âm lực này làm nổ tung ngũ tạng.
(Ngũ tạng: Là năm cơ quan nội tạng quan trong trong cơ thể con người, bao gồm: tâm (tim), can (gan), tỳ (lá lách), phế (phổi), cật (thận). Chúng liên quan, kết nối với nhau và hoạt động theo chu kỳ.)
Còn về phần Dương Tuyết và những người còn lại, lại chẳng mảy may dù chỉ là một vết xước nhỏ.
Dòng khí hỗn loạn này dường như có mắt, không hề chạm tới họ dù chỉ một chút.
Bởi vì đã không còn bị yêu đạo khống chế, Dương Tuyết, lão Phong và những người khác vội vàng đứng dậy.
Họ nhặt vũ khí trên mặt đất lên, ôm nhau tiến về phía tôi đứng
Mà đồng thời, sắc mặt của Quỷ Tam Nguyên cùng Dì Mỹ Nhân đã âm trầm tới cực điểm.
Quỷ Tam Nguyên lạnh mặt, Dì Mỹ Nhân thì tràn đầy sát ý.
“Mộ Dung Ngôn, thế mà mày lại có quan hệ với thằng nhãi ranh kia!”
Dì Mỹ Nhân lạnh lùng nói.
Mộ Dung Ngôn nghe đến đó, quay đầu lại nhìn tôi một cái.
Hiển nhiên, tôi thấy được sự hoang mang trong mắt Mộ Dung Ngôn.
Có lẽ cả hai chúng tôi đều không biết tại sao tôi lại có thể triệu hồi được Mộ Dung Ngôn.
Mộ Dung Ngôn cũng không biết rõ, vì sao lại nghe thấy lời triệu hồi của tôi.
Nhưng lúc này, không phải là lúc chúng tôi hỏi thăm kỹ càng.
Mối quan hệ giữa hai chúng tôi, cũng coi như là bạn bè đi!
Bởi vậy, khi hai người chúng tôi đối mặt với nhau, đều nở nụ cười nhàn nhạt, cũng không phát ra một âm thanh nào.
Dì Mỹ Nhân đứng bên cạnh Quỷ Tam Nguyên lại hung dữ nói:
“Mộ Dung Ngôn, mày dám phá hỏng chuyện tốt của tao sao?”
Quỷ Tam Nguyên phẫn nộ vô cùng, ông ta hận không thể ăn tươi nuốt sống chúng tôi.
Mà Mộ Dung Ngôn lại không để lộ một chút biểu cảm nào:
“Các người có thể làm gì được tôi?”
“Ngôn cuồng, mày chỉ là một đạo linh môi mà thôi, mày nghĩ rằng mày có thể giữ lại tính mạng cho tên kia được sao?”
“Nếu không thử, làm sao biết được?”
Giọng nói của Mộ Dung Ngôn vẫn dễ nghe như cũ, nhẹ nhàng êm ái, làm cho người ta cảm thấy thanh mát, thoát tục.
Nhưng những lời của Quỷ Tam Nguyên nói, lại khiến cho tôi lo lắng.
Phải biết rằng nơi này chính là thung lũng Hắc Ám, có tới mấy trăm yêu đạo, còn có cả những bông hoa ăn thịt người chưa biết tên, cùng yêu thú hóa được thành hình người.
Muốn trốn thoát khỏi đây, thực sự rất khó.
Hồ Tam Gia đứng bên cạnh dường như đã nhận ra tâm tư của tôi.
Lúc này, ông ấy ghé sát tai tôi nói nhỏ:
“Con à, chớ hoảng sợ, trước khi lão Hồ tới đây, Hồ Ngũ đã tới báo trước cho lão Hồ rồi.
Hơn nữa, người trong tộc của ta đều có sức mạnh rất lớn.
Đến lúc đó, các con tất sẽ được an toàn!”
Nghe Hồ Tam Gia nói thế, tim tôi đập thình thịch.
Theo tình hình này, có vẻ sau khi Hồ Ngũ Gia rời đi, đã lập tức sử dụng phương thức liên hệ đặc biệt của Hồ tộc, thông báo tới toàn tộc rồi.
Hơn nữa, tôi còn dùng Hồ bài để xin cứu giúp, nên tôi nghĩ lời của Hồ Tam Gia cũng không sai.