Thi Muội (Dịch Full)

Chương 1700

Chương 1700 Chương 1700

Chỉ cần kiên trì thêm một lúc nữa, tất nhiên sẽ có rất nhiều viện binh xuất hiện.

Nếu vậy thì việc bảo vệ chúng tôi rời khỏi nơi này cũng không phải vấn đề lớn, đúng không?

Lúc này, nghĩ như vậy, trong lòng tôi lại nhìn thấy hy vọng.

Nhưng vào lúc này, trong đám người chợt vang lên những tiếng cười sảng khoái.

“Ha ha ha! Tôi còn tưởng là ai!

Không ngờ tới là cô Mộ Dung, cao thủ số một của giáo ta ngày xưa.”

Giọng nói này vừa dứt, đám yêu đạo đứng cách đó không xa bắt đầu tản ra.

Từ trong đám người, một người đàn ông trung niên có râu bước ra.

Người này chính là Nam Thất, người có tiếng nói nhất trong thung lũng Hắc Ám.

Mộ Dung Ngôn đảo ánh mắt, nhìn về phía Nam Thất.

Mà phía sau Nam Thất, còn có hai người là Trương Tử Đào và Lâu Nguyệt đi theo.

Trương Tử Đào kiêu ngạo kia, cuối cùng cũng chịu dừng tay.

Rốt cuộc, thực lực Mộ Dung Ngôn bày ra trước mắt quá mạnh, vì lần trước bị phá huỷ cơ thể, khiến cho tới giờ gã vẫn còn bóng ma tâm lý.

Còn về Lâu Nguyệt, cô ả cũng nhìn về phía chúng tôi với vẻ mặt cảnh giác.

Con búp bê màu đen có gương mặt tươi cười kia vẫn ở trên tay cô ả.

Nghe Nam Thất nói xong, Mộ Dung Ngôn nhìn ông ta lâu hơn.

Trên mặt cô ấy vẫn không để lộ chút biểu cảm nào, lạnh lùng nói:

“Nam Thất, nhiều năm như vậy, ông vẫn chưa sáng mắt à. Vẫn muốn tiếp tục làm chó săn cho đám Mắt Quỷ sao?”

Nam Thất lắc đầu:

“Mộ Dung ơi Mộ Dung, cô hà tất phải như vậy?

Sức mạnh của Mắt Thánh, đã vượt xa sức chống cự của cô rồi.

Cô phản bội lại giáo ta, cuối cùng cũng sẽ phải chịu sự trừng phạt…”

Mộ Dung Ngôn lại phất ống tay áo một cái:

“Ha hả, trừng phạt sao?

Đã hơn một trăm năm rồi, tôi còn sợ sự trừng phạt của đám Mắt Quỷ ư?

Chỉ cần có thể tiêu diệt được tà giáo Mắt Quỷ, tôi nguyện ý trả bất cứ giá nào!

Kể cả bây giờ, giết sạch người trong thung lũng Hắc Ám…”

******

Vẻ mặt Mộ Dung Ngôn kiên định, không chút sợ hãi.

Thậm chí, cô ấy còn tuyên bố, muốn giết sạch yêu đạo trong thung lũng Hắc Ám này.

Câu này khiến cho toàn bộ yêu đạo ở đây đều lộ ra sự kinh hãi.

Nhưng không một ai nghi ngờ lời nói của cô ấy.

Bởi vì sức mạnh Mộ Dung Ngôn thể hiện ra bên ngoài thực sự đã quá cường đại rồi. Cho nên cô ấy có tự tin và khả năng nói ra lời này.

Giờ phút này, sắc mặt của Nam Thất từ từ trầm xuống:

“Mộ Dung! Nếu cô cứ u mê không chịu tỉnh ngộ.

Vậy đừng trách tôi không màng tình xưa nghĩa cũ, phá huỷ linh thể của cô.”

Tôi nghe Nam Thất và Mộ Dung Ngôn nói chuyện, trong lòng rất kinh ngạc và chấn động.

Bởi vì tôi kinh ngạc phát hiện ra, trước kia Mộ Dung Ngôn cũng từng là người của đám Mắt Quỷ.

Nhưng không biết vì sao, cô ấy lại trốn thoát khỏi tà giáo ấy, lại đứng bên thế đối lập với đám Mắt Quỷ.

Hơn nữa, kẻ có tên là Nam Thất kia, dường như trước kia cũng có quen biết với Mộ Dung Ngôn, còn có chút ân tình…

Khi tôi còn mải nghĩ ngợi, trong cơ thể Mộ Dung Ngôn lại tản ra một luồng khí âm hàn mãnh liệt.

Nam Thất nhíu chặt mày.

Sau đó, chỉ nghe Nam Thất bỗng nhiên hô lên:

“Giết!”

Lời này vừa kết thúc, mấy tên yêu đạo mạnh mẽ đã lao ra đầu tiên.

Sau đó, mấy tên xung quanh cũng chạy theo phía sau những tên yêu đạo kia.

Bọn chúng lại lần nữa lao về phía chúng tôi mà chém giết.

“Giết!”

“Giết hết!”

“Không để lại dù chỉ một tên!”

“…”

Cùng lúc đó, mấy người lão Phong, Dương Tuyết cũng đã nâng nhau dậy. Rồi đỡ hoặc túm nhau, kéo theo cả cái tên Thiên Cơ Tử chết nhát - giờ này chẳng khác nào chó chết, từ từ di chuyển.

Họ bước đi khập khiễng, cố gắng tụ họp với tôi.

Thấy họ bước đến, tôi cũng đi lên đón:

“Mọi người còn có thể cố gắng chống đỡ được không?”

“Còn tốt, chưa chết được đâu!”

Tống Sơn Hà vì trước đó đã bị con quái vật toàn rễ cây kia hút cạn linh lực, cho nên hiện giờ liên tục thở dốc.

Nếu không phải anh ta có mang theo Bổ Linh Đan của phái Mao Sơn, e là lúc này anh ta đã ngất đi rồi.

“Chúng tôi đều có thể kiên trì được thêm lát nữa, anh mau uống cái này đi!”

Dương Tuyết lấy ra một viên thuốc, đưa cho tôi.

Thứ này tôi biết, nó chính là Bổ Linh Đan.

Sau khi uống thứ này, có thể nhanh chóng bổ sung một chút linh lực, bảo đảm đạo khí sung túc.

Tôi không hề chần chờ, cũng không do dự, lập tức nuốt viên thuốc này vào bụng.

Mà lúc này, đám yêu đạo đã tới gần.

Mộ Dung Ngôn cùng Hồ Tam Gia đứng chắn trước người tôi cũng đã sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.

Âm khí trên người Mộ Dung Ngôn bùng nổ, khi cô ấy giơ tay lên, cương khí rung động, tạo ra những tiếng “ong ong ong”.

Dòng âm khí dâng trào kia là thứ mà đám lâu la nọ có thể ngăn nổi sao?

Kết quả, chúng còn chưa kịp tới gần, đã có mười mấy tên chết trước.

Ở một bên khác, tuy Hồ Tam Gia không thể hiện khí thế mạnh mẽ như Mộ Dung Ngôn.

Nhưng cách ông ấy giết yêu đạo cũng không hề thua kém, bụi bay mù trời.

Làm cho mấy tên yêu đạo kia không thể tới gần.

Tên nào dám xông lên, tên đó sẽ phải bỏ mạng.

Còn về phần Dì Mỹ Nhân, Quỷ Tam Nguyên và những tên yêu đạo khác, lúc này chúng không tiến lên, chỉ lẳng lặng quan sát chúng tôi.

Sau khi tôi uống Bổ Linh Đan xong, lại lần nữa rút Linh Đao ra.

Sau đó, nói với mọi người:

“Đây là cơ hội sống cuối cùng của chúng ta, cùng nhau lao ra đi!”

Trên mặt ai nấy đều đã bê bết máu, nhưng vẫn cương quyết gật đầu.

Đây chính là thời khắc sinh tử.

Bình Luận (0)
Comment